Sáu năm sau, Dịch Kiếm Tông.
Khi mặt trời vừa mới chiếu xuống tia sáng đầu tiên, trong một căn nhà gỗ đơn giản phong cách cổ xưa có một thiếu niên đi ra, vóc người cân xứng, khuôn mặt rất phổ thông, chỉ có hai ánh mắt là đặc biệt nhất, trong suốt nhìn thấy đáy, lộ ra một cỗ linh khí, nhưng ở chỗ sâu trong mắt lại có vẻ mê man.
Thiếu niên này ra tới cửa bắt đầu giang chân giang tay, làm mấy động tác, sau đó chạy bộ xuống núi. Lúc đi ngang qua thềm đá cửa tông. Nhìn mặt cỏ, chân dần dần dừng lại, trong lòng bỗng nhiên nhớ tới dáng người quật cường của đứa trẻ nghịch kiếm sáu năm trước, lúc này hắn bừng tỉnh xuất thần.
Sáu năm trước, Lâm Dịch được tông chủ Lăng Kiếp kiểm tra, thậm chí còn cho rằng là tổ sư gia chuyển thế. Nhưng sáu năm, hắn vẫn chưa ngưng ra được một tia linh khí, tông chủ rất là thất vọng, cuối cùng rốt cục cũng buông tay, không còn hi vọng gì nữa.
Người duy nhất trong Dịch Kiếm Tông lĩnh ngộ Dịch Kiếm thuật, không ngờ lại không có cách nào ngưng khí. Dịch Kiếm thuật lần nữa trở thành thứ yếu, ở trong tông môn Lâm Dịch biến thành người có cũng được không có cũng được.
Ngưng Khí phân ra làm chín tầng, sau đó chính là Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, chia làm sơ kỳ, trung kỳ, đại thành, viên mãn.
Sáu năm không thể nào ngưng khí, không phải là không có linh căn, cũng không phải là ngộ tính không đủ, trong lòng Lâm Dịch rất rõ ràng, đan điền của hắn có chỗ cổ quái, chỗ đó có cất giấu một cái quạt.
Việc trước khi Lâm Dịch chưa tới mười tuổi hắn không còn nhớ. Hắn chỉ nhớ mình cứ đi dọc theo bờ sông, mãi tới khi gặp phải sư phụ Lâm Thanh Phong. Cho nên hắn không hiểu cái quạt này là thế nào, càng không biết vật này là ở đâu ra.
Lúc đầu, hắn đã từng hỏi sư phụ, sư phụ cũng kiểm tra thân thể hắn một lần, nhưng không phát hiện ra bất cứ chỗ dị thường nào, sau đó cũng không giải quyết được gì.
Sáu năm trước, ngày đầu tiên nghe được bí quyết Ngưng Khí thì hắn đã ngưng ra một tia khí tức, vận chuyển tới đan điền, chợt lại bị cái quạt ở đan điền hấp thu vào.
Trong nháy mắt, cái quạt này lần nữa phun ra một tia linh khí càng thêm tinh túy, nhưng tia linh khí này không bị khống chế, sau khi được cái quạt kia phun ra lại trực tiếp dung nhập vào trong cơ thể của hắn, không có một chút dư thừa nào.
Sáu năm, cứ như thế, linh khí trải qua cái quạt quay vòng, biến thành linh khí càng thêm dày đặc và tinh túy, sau đó tản vào trong thân thể của hắn. Cho nên sáu năm qua, trong cơ thể của Lâm Dịch không có một chút linh khí nào.
Ngược lại thân thể ngày càng cường đại, mỗi cái giơ tay nhấc chân dường như đều có lực đạo ngàn cân, giống như một quyền có thể đâm thủng trời vậy.
Chuyện không thể ngưng khí hay là tâm kết trong lòng Lâm Dịch, cũng may tư chất ngộ tính của hắn cực cao, thường ngày nhàn hạ lại đi nghiên cứu Trận Pháp Sơ Giải của sư phụ, thỉnh thoảng học tập y thuật bên trong Hoàng Đế Nội Kinh, bình thường xuống núi thì chữa bệnh cho bách tính, lấy việc giúp người làm niềm vui.
Dần dà, phiền não trong lòng cũng được giảm bớt đi không ít.
Vừa qua buổi trưa, Lâm Dịch trở lại tông môn, trực tiếp đi về phía Linh thạch các. Mỗi một đệ tử của Dịch Kiếm Tông, mỗi một tháng đều có quyền lợi lĩnh một khỏa Linh thạch hạ phẩm, người bình thường chỉ có thể ngồi xuống mà hấp thu, tích cóp từng tia linh khí một.
Còn không nhanh chóng bằng việc hấp thu một khỏa Linh thạch hạ phẩm, Linh thạch đối với người tu đạo là vật không thể thiếu, coi như là tiền để giao dịch trong Tu chân giới.
Cửa Linh thạch các, có một tiểu tử cụt một tay và một thiếu nữ trẻ tuổi. Sắc mặt tiểu tử cụt một tay lạnh lùng và nghiêm nghị, môi nhếch lên, ánh mắt sắc bén. Thiếu nữ còn trẻ kia dáng vẻ xinh đẹp, phiêu dật như tiên, mắt ngọc mày ngài, miệng nở nụ cười lạnh nhạt, làm lộ ra hai cái răng như là răng thỏ.
Từ phía xa Lâm Dịch đã nhìn thấy hai người, khóe miệng hắn không tự chủ được mà nở nụ cười, vội vã chạy tới, ngoài miệng thì nói:
- Sư tỷ, Thạch Đầu, đã để cho hai người đợi lâu rồi.
Tiểu tử cụt một tay gật đầu, cũng không nói lời nào, chỉ là nhìn thấy Lâm Dịch đến, ánh mắt hắn trở nên nhu hòa hơn rất nhiều.
- Tiểu Lâm tử ngươi thật tốt đó, lâu như vậy mới đến, xem sau khi trở về ta có đánh mông ngươi hay không.
Thiếu nữ trẻ tuổi nghiến răng, cả giận nói.
Lâm Dịch cười ha hả, nói:
- Sư tỷ không nỡ đánh đệ đâu, sư tỷ đối xử với đệ rất tốt mà.
Thiếu nữ này vươn ngón tay ngọc ra, ấn trán Lâm Dịch một cái rồi cười nói:
- Chỉ biết cợt nhả, tiểu Lâm tử, ta biết ngươi biết nói ngon nói ngọt, mau nói vài câu sư tỷ thật là tốt cho ta nghe một chút. Như vậy sư tỷ sẽ tạm tha cho ngươi một lần.
- Được... Sư tỷ đoan trang ưu nhã, thanh lệ thoát tục, là người lương thiện, đặc biệt nhất là...
Thiếu nữ nghe vậy rất là hưởng thụ, mắt vì cười mà híp lại thành một đường chỉ, lại nói tiếp:
- Là cái gì?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!