Chương 18: Viện Viện

Lâm Dịch xuất thủ, mặc dù là báo thù vì Diệp Uyển Nhi, thế nhưng vô hình trung đã làm suy yếu uy vọng của Tiêu Thiên Trúc trong đám tiểu bối. Lúc này người của Dịch Kiếm Tông đều biết, đệ nhất nhân trong hàng tiểu bối đã không phải là hắn, mà là Lâm Dịch.

Lúc này Tiêu Thiên Trúc không có để ý tới Lâm Dịch, cũng không quay đầu rời đi, Tống Hàm Yên cười cười với hai người Lâm Dịch, Thạch Sa, sau đó cũng rời đi.

Sau khi xảy ra chuyện ở chỗ này, Thạch Sa đã không còn một chút ái mộ nào với Tống Hàm Yên nữa. Hắn nhìn gương mặt đã từng khiến cho hắn mơ mộng, thế nhưng lúc này trong lòng không có một chút yêu thương nào nữa.

Vị nữ tử tuyệt sắc của Sơn Nhạc Môn kia đi tới, phong thái yểu điệu, đôi mắt đẹp nhìn quanh, khiến cho lòng người rung động. Ở chỗ sâu trong mắt của nàng dường như có cất dấu một tia mị hoặc, khiến cho người ta trầm mê vào trong đó mà chưa phát giác ra được, khó có thể tự kềm chế.

Dùng tâm tính của Thạch Sa, nhìn thoáng qua, hắn vẫn sửng sốt một chút. Quả thực toàn thân nữ tử này có một loại khí chất không nói ra được.

- Tiểu nữ tử Quân Như, bái kiến Lâm đạo hữu, Thạch đạo hữu.

Nói xong, Quân Như khẽ nở nụ cười, đôi mắt đẹp nhìn Lâm Dịch không chớp.

Lâm Dịch nở nụ cười cả người lẫn vật vô hại, có chút thâm ý sâu sắc nhìn chằm chằm vào hai tròng mắt của Quân Như, nói:

- Chào ngươi, đạo hữu có gì chỉ giáo vậy?

Quân Như có vẻ oán trách liếc mắt nhìn Lâm Dịch, cười nói:

- Quân Như chỉ muốn kết giao bằng hữu với ngươi mà thôi. Lúc vào Thần ma chi địa, mong rằng đạo hữu tương trợ nhiều hơn, tiểu nữ tử chưa từng trải qua sóng to gió lớn, thực sự rất lo lắng mình sẽ bỏ mạng ở chỗ đó.

Nói xong, Quân Như giơ bàn tay nõn nà lên, khẽ vuốt ngực, ra vẻ lo lắng sợ hãi, khiến cho người ta nhìn thấy không khỏi yêu thương.

Lâm Dịch cười ngây ngô nói:

- Đạo hữu khách khí rồi, ngươi là tu sĩ Ngưng Khí tầng chín, so với ta còn có đẳng cấp cao hơn, đâu có yếu hơn ta.

- Lâm tiểu đệ đừng có tự coi nhẹ mình, thực lực hôm nay của ngươi ở trong Ngưng khí kỳ ít có địch thủ, sợ rằng đến lúc đó Quân Như thực sự cần ngươi viện trợ a.

- Đạo hữu yên tâm, ba phái chúng ta đồng khí liên chi, nếu như đạo hữu gặp nạn, nhất định Lâm Dịch ta sẽ xuất thủ tương trợ.

Nói tới đây, ngay cả Lâm Dịch cũng có chút xấu hổ, nếu như không phải ba phái bọn họ vì mở Thần ma chi địa thì chỉ sợ đã sớm bởi vì tranh đoạt tài nguyên mà đánh nhau. Làm sao có tâm tư hòa bình tụ lại ở một chỗ, cùng bàn bạc chuyện lớn cơ chứ?

Mâu thuẫn giữa ba phái tồn tại đã lâu, thực lực của Dịch Kiếm Tông từ từ suy yếu, tông môn không có Nguyên Anh, trong đám tiểu bối cũng không có người nào có thể gánh vác được. Mà Hàn Nguyên Cốc, Sơn Nhạc Môn lại là phái mới xuất hiện, khó tránh khỏi nổi lên lòng mơ ước đối với Dịch Kiếm Tông.

Quân Như rất là thân mật với Lâm Dịch, vẻ mặt không giống như giả bộ, chắc hắn đã bị thực lực của Lâm Dịch thu phục.

Trên khuôn mặt lạnh lùng của Thạch Sa hiện ra một tia chế nhạo, cảm khái nói:

- Nữ tử này thật là ưu vật nhân gian. Lâm tử, chi bằng ngươi thu nàng đi. Ta thấy dường như nàng có chút ý tứ đối với ngươi nha.

Lâm Dịch cười híp mắt, cũng không nói tiếp, mà như có điều suy nghĩ nhìn thân ảnh thon dài của Quân Như biến mất. Sau đó nụ cười trên mặt biến mất không còn, lẩm bẩm nói:

- Quả thật có ý tứ.

Hai người trở lại Trúc Phong, định đi gặp mặt sư phụ, chưa tới gần thì đã nghe thấy trong phòng sư phụ truyền ra tiếng cười sang sảng, tuy rằng suy yếu, nhưng lại có vẻ vui mừng không thôi.

Hai người liếc nhau, biết là Uyển Nhi đã nói chuyện xảy ra ở trên Thí Kiếm Bình cho sư phụ nghe.

- Tiểu Lâm Tử, Tiểu Thạch Đầu, mau vào đây. Ha ha, rốt cục Dịch Kiếm Tông ta cũng sắp cường thế quật khởi, đáng tiếc lúc đó ta không có mặt, đáng đánh! Cho dù ta lập tức chết thì cũng không có gì là đáng tiếc cả.

Lâm Dịch quỳ gối ở trước mặt Lâm Thanh Phong, nói:

- Sư phụ, người sẽ không chết, nhất định con và Thạch Đầu sẽ vì người mà tìm về thần dược Thái cổ.

Lâm Thanh Phong khoát khoát tay, cười cười, trong nụ cười có vẻ cởi mở, hắn nói:

- Sinh lão bệnh tử là chuyện thường tình trên nhân gian. Trong mấy tháng qua, ta cũng đã nghĩ thông suốt, tu sĩ Kim Đan cũng chỉ có thọ mệnh năm trăm năm, Nguyên Anh ngàn năm. Ai có thể trường sinh bất tử chứ? Mặc cho ngươi phong hoa tuyệt đại thế nào, hoặc là thiên kiêu một đời ra sao.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!