Chương 14: Đánh Rắm Một Cái

Thái độ đột ngột thay đổi của Dịch Kiếm Tông chủ làm cho mọi người ở đây không chuẩn bị kịp, ai nấy đều thất kinh. Làm sao tiểu tử này mới nói mấy câu đã thuyết phục được chủ nhân một tông chứ? Lẽ nào tiểu tử nhìn tầm thường ngây ngô này là đòn sát thủ của Dịch Kiếm Tông hay sao?

Chỉ là vừa nghĩ lại cũng không đúng, đòn sát thủ không đưa ra sớm, hà tất phải chờ tới bây giờ.

Mọi người không hiểu ra sao, chỉ có mấy người đã thấy Lâm Dịch xuất thủ lại không ngạc nhiên với kết quả này một chút nào, đặc biệt là vài tu sĩ của Hàn Nguyên Cốc, sắc mặt rất khó coi, rất sợ Lâm Dịch lấy Linh khí của bọn họ ra để khoe khoang, như vậy sẽ rất là mất mặt.

Thôi Dũng biết Lâm Dịch lợi hại, cho nên rất hy vọng Sở Trường Phi báo thù giúp hắn, vì vậy hắn tiến lên cười nịnh nói:

- Đại sư huynh, hung hăng đánh hắn, người lớn lối như vậy, ta cũng không quen mắt.

Sở Trường Phi ngạo khí tận trời, vẻ mặt rất xem thường, quay đầu đi chỗ khác, miệng hừ lạnh nói:

- Loại con kiến hôi này, ta xem thường xuất thủ, sẽ tự làm mất thân phận của ta. Nếu như ngươi có hứng thú, ta tặng hắn cho ngươi.

Thôi Dũng bị những lời này làm cho sợ run, hắn rụt đầu, không dám đứng ra nữa.

Lâm Dịch đi lên Thí Kiếm Bình, khẽ cười nói:

- Ngươi sợ sao?

- Ngu ngốc!

Sở Trường Phi ném ra một câu nói rồi dựa vào ghế, giương mắt nhìn trời, không để ý tới Lâm Dịch nữa.

Bầu không khí trong lúc nhất thời trở nên giằng co, mọi người cũng hiểu rõ suy nghĩ của Sở Trường Phi, một người vô địch Ngưng Khí, một người không có Ngưng Khí, chênh lệch này quá lớn, quả thực không cùng một cấp bậc.

Trong lúc Lâm Dịch đang cân nhắc có nên thả ra khí tức Ngưng Khí tầng tám, để cho mọi người cảm nhận một chút hay không thì lại nghe thấy Hàn Nguyên Cốc chủ lắc đầu than thở:

- Thực sự là hồ đồ, Dịch Kiếm Tông các ngươi lại dám mang ra một tiểu bối không đặt lên được mặt bàn như vậy. Như vậy đi, Trương Phong, ngươi chỉ có tu vi Ngưng Khí tầng năm, đi so chiêu một chút cùng vị đạo hữu này vậy.

Hàn Nguyên Cốc chủ cũng để ý, nhìn vẻ mặt này của Lăng Kiếp, hình như vô cùng có lòng tin đối với tiểu tử ngây ngô này Cho nên hắn định phái ra một đệ tử có tu vi Ngưng Khí tầng năm để thử xem sâu cạn thế nào.

Chỉ là hắn làm như vậy lại khổ Trương Phong, vốn hắn chỉ ôm tâm tính xem náo nhiệt, đâu có nghĩ đến mình lại bị bắt lội xuống nước. Mấy hôm trước tiểu tử này chủ động khiêu khích Lâm Dịch, bị hắn đánh cho bị thương nặng tới mức phun máu, lại còn phải giao nộp Linh khí lên.

Tới bây giờ còn chưa lấy về được, lúc này nào dám tiến lên tự mình ăn đau khổ nữa chứ? Đây không phải là hành vi ngu ngốc tự mình hại mình hay sao?

Nhưng cốc chủ đã nói, hắn lại không thể không nghe, ài...

Mọi người thường nói trong cái khó ló cái khôn, Trương Phong gấp đến độ mồ hôi đầu đầy, đột nhiên trong lòng linh cơ khẽ động, vẻ mặt ra vẻ buồn bực, hơi có suy yếu nói:

- Cốc chủ, hôm nay con bị tiêu chảy, thân thể rất yếu, sợ rằng không thể ra trận. Nếu như thua thì sẽ làm mất danh tiếng của Hàn Nguyên Cốc ta, xin sư phụ tìm người khác.

Tiểu tử này ra vẻ đầu đầy mồ hôi, sắc mặt tái nhợt, cũng rất có nghề. Hắn tự cho là mình nói không chê vào đâu được, ai ngờ trên trán của mọi người ở đây đều nổi lên gân đen, trợn mắt há hốc mồm nhìn hắn, giống như đang nhìn một người ngu ngốc vậy.

Không đợi Trương Phong kịp phản ứng thì đã nghe Hàn Nguyên Cốc chủ vỗ bàn giận dữ hét lớn:

- Thối lắm, tu sĩ Luyện Khí chúng ta thân thể mạnh mẽ, làm sao sẽ tiêu chảy giống như phàm nhân cơ chứ?

Mọi người ở đây cùng cười vang lên, nếu như tu sĩ này nhát gan sợ ra trận thì cũng có thể tìm một lý do thỏa đáng. Sao lại nói mình bị tiêu chảy chứ? Mọi người cũng không biết được nguyên do chân chính trong chuyện này.

Trương Phong sửng sốt, sau đó cúi đầu, quỳ gối ở trước mặt Hàn Nguyên Cốc chủ, nước mắt nước mũi nức nở nói:

- Cốc chủ đại nhân, thật sự là con bị tiêu chảy, ngày hôm qua không biết ăn phải loại thảo dược gì, lúc đó dường như có thể tăng tiến công lực, nhưng không nghĩ tới trừ đau bụng ra lại không có một chút hiệu quả nào cả, con oan uổng quá...

Mọi người vừa nghe vậy cảm thấy có chút lý lẽ, lại nhìn dáng vẻ của tiểu tử này, cũng không giống như đang nói láo.

Vì vậy cả đám không khỏi len lén cười thầm, vài người bị hại còn lại của Hàn Nguyên Cốc nhìn thấy Trương Phong quẫn bách như vậy lập tức cảm thấy thú vị, không ngờ lại hồn nhiên chưa phát giác ra được nguy cơ đã tới gần.

Chỉ có tiểu tử Hàn Lỗi đã linh cảm thấy không ổn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!