Đúng như dự liệu, lúc chiều có rất đông thám tử quân địch đi tới xung quanh doanh trại.
Nhưng cũng xuất hiện một chút tình huống dị thường.
Ví dụ như, số lượng thám tử vượt xa khỏi dự đoán của Dương Mộc, ngoài trinh sát còn có mấy trăm binh lính bình thường!
Điều này cho thấy, số lượng trú quân trong An La thành có thể vượt xa dự tính!
Theo lý mà nói, lần này Nhị Hoàng Tử Trịnh Quốc chinh phạt Thân Quốc, mang theo khoảng bốn vạn quân tốt, vì thế nhất định phải điều động binh lực đến Khương Sơn thành. Nói một cách khác, binh lực trong Bình Hương thành và Sơn Tuyền thành rất ít, Trịnh Hàn sẽ bố trí toàn bộ binh lực còn lại ở trong An La thành!
Nếu như vậy thì rất phiền phức, quân đội Thương Quốc phải đối mặt với ít nhất một vạn binh lực!
Ngay cả các Thiên nhân tướng trong quân cũng nhíu mày.
Binh lực gấp hai lần phe mình, trong tình huống bình thường đã đoán được bại cục rồi.
Còn nữa, rốt cuộc vì nguyên nhân gì mà khiến quân Trịnh điều động binh lực đến An La thành?
Chẳng lẽ động tĩnh của bên mình đã sớm bị tiết lộ?
…
An La thành, trong đại doanh trú quân.
Khi trinh sát đưa tin tức mới nhất về, Trần Thọ nhìn vào địa đồ trên bàn, thật lâu không nói gì.
Hoàng Đế Thương Quốc tự mình dẫn binh xuất hiện bên ngoài An La thành?
Hẳn là từ sơn mạch Lưu Phỉ tới…
Trần Thọ nhíu mày. Năm nay hắn mới gần năm mươi, hiện giờ là Đại tướng quân cao quý, dưới trướng có hơn một vạn tướng sĩ, có phần được Nhị Hoàng Tử Trịnh Hàn nể trọng. Bên ngoài thì phong quang vô hạn, nhưng lại có một đoạn chuyện xưa nghĩ lại mà kinh.
Hai mươi năm trước, khi hắn vẫn còn là một Tam thiên nhân tướng đã suất quân tiến đánh sơn mạch Lưu Phỉ, cuối cùng thất bại tan tác mà quay về!
Từ đó, không còn nhắc đến chuyện sơn mạch Lưu Phỉ nữa, giữ kín như bưng.
Hoàng Đế Thương Quốc kia đã có thể dọn dẹp được sơn mạch Lưu Phỉ, coi như có chút bản lĩnh. Nhưng tại sao lại xây dựng doanh trại tạm thời, làm chuyện ngu xuẩn như vậy?
Điều này khiến cho hắn nghĩ không ra. Chẳng lẽ… chẳng lẽ tiểu Hoàng Đế Thương Quốc lại coi đánh trận như đi săn bắn du ngoạn sao?
Cũng đúng, chung quy chỉ là một mao đầu tiểu tử mà thôi. May mắn thắng tên Trịnh Khang ngu ngốc kia một lần, đã tự cho là đánh đâu thắng đó rồi.
Hành quân đánh trận, cần đến kinh nghiệm.
Lúc này, hắn triệu tập bốn Tam thiên nhân tướng dưới trướng đi vào trong soái trướng nghị sự.
Chúng tướng nghe tin tức này đều cười lớn trào phúng. Bởi vì theo như bọn họ nghĩ, hành động này của Hoàng Đế Thương Quốc tương đương với hành vi vô trí.
- Cái tên Hoàng Đế Thương Quốc này… Làm sao đột nhiên lại làm ra hành động ngu si như thế chứ?
Một vị tướng lãnh hơi buồn bực, nỉ non nói:
- Đại tướng quân Thương Quốc Vệ Trung Toàn là một lão nhân có nhiều kinh nghiệm sa trường, vì sao không ngăn cản hắn?
Bỗng nhiên, vị tướng lĩnh này nghĩ ra chuyện gì, hỏi:
- Nghe nói bọn họ đang xây doanh trại tạm thời bên dưới chân núi?
- Đúng thế!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!