Chương 41: Đầu Danh Trạng

- Chờ đã! Ta đầu hàng, Trường Nhạc trại chúng ta đầu hàng. Chúng ta chưa từng quấy nhiễu Thương Quốc, mọi việc đều không liên quan đến chúng ta.

Một giọng nói vang lên, hóa ra là Trại chủ của Trường Nhạc trại đang cao giọng hô to, toàn bộ mấy chục người đều ném binh khí, quỳ trên mặt đất đầu hàng.

Rất nhiều tiểu trại nhất thời phản ứng lại, toàn bộ cũng quỳ theo.

Cung tiễn thủ hai mặt nhìn nhau, đều ngừng lại.

Vệ Trung Toàn cũng có chút khó khăn, vội vàng chạy đi xin chỉ thị của Dương Mộc. Thông qua chiến dịch lần này, hắn bắt đầu có một loại mê tín đối với Hoàng đế bệ hạ.

Bên trong soái trướng, Dương Mộc nghe Vệ Trung Toàn bẩm báo xong, nhíu mày:

- Đầu hàng? Bọn họ tổng cộng có bao nhiêu người?

- Hơn một ngàn.

- Ít như thế?

Dương Mộc nhíu mày. Mười tám trại lưu phỉ gộp lại cũng hơn một vạn người, mỗi một người đàn ông đều có thể cầm binh đao giết địch, kiểu gì cũng phải có khoảng ba, năm ngàn. Hiển nhiên lần này chúng không điều động toàn bộ.

Nếu là như vậy thì đáng để thảo luận đây. Nếu như giết hết những nhân vật trọng yếu này, sơn trại của bọn họ tất sẽ bị phá vỡ?

Đến lúc đó đừng nói là cứu viện Thân Quốc, chỉ sợ quân đội Thương Quốc sợ rằng cũng rơi vào sự phản kháng của lưu phỉ.

- Để cho binh lính thủ hạ thả người, kêu gọi lưu phỉ không cướp bóc của bách tính đại Thương đứng sang một bên.

Suy nghĩ một lúc, Dương Mộc nói.

- Những người còn lại?

Vệ Trung Toàn hỏi.

- Giết!

Hai mắt Dương Mộc lóe lên một đạo lệ mang.

- Tuân chỉ.

Vệ Trung Toàn lĩnh mệnh, lại chạy lên núi truyền đạt mệnh lệnh.

Nhất thời, đám lưu phỉ bắt đầu xôn xao lên, đầu hàng hữu dụng?

Đã sớm nghe nói một vạn năm ngàn binh sĩ Trịnh Quốc đầu hàng, tiểu Hoàng đế không những không giết, còn được ăn uống... Vì thế, đầu hàng hẳn sẽ không chết?

Đám lưu phỉ nhanh chóng chia làm hai nhóm, phần lớn đều buông vũ khí xuống, chỉ có một phần nhỏ vẫn cứ bày ra tư thái chống cự. Trong đó có Lang Huyết trại và Tân Nguyệt trại, chúng đều giống như Kim Đao trại, từng làm nhiều điều ác đối với Thương Quốc, dù cho đầu hàng cũng chỉ có con đường chết.

Có mấy người muốn lừa dối để qua ải, thế nhưng bị những người sơn trại khác đá một cái bay ra ngoài. Thậm chí còn giơ đao lên, trực tiếp đâm vào lồng ngực của bọn họ.

Quyết định thật nhanh, cung tiễn đồng loạt bắn ra, rất nhiều người không kịp kêu đã trợn mắt lên, không cam lòng ngã xuống đất chết đi.

Binh sĩ ngay ngắn trật tự, trên mặt không chút gì gọi là đồng tình và thương hại cả, ngược lại còn có một tia kích động.

Điểm!

Đây đều là đầu người đó! Tuy rằng không phân biệt được rốt cuộc là ai giết, thế nhưng tính bình quân ra thì mọi người ít nhất đều có thể được chia một ít điểm đúng không?

Đầy đất máu tanh, trên thi thể cắm đầy mũi tên. Tử trạng, quả thực chính là một chiến trường tàn sát.

Gần 800 người còn lại thấy một màn này liền không dám nhúc nhích, quỳ trên mặt đất ôm đầu không dám lên tiếng, bị tước đoạt hết binh khí, hai tay bị trói lại, từng người một bị áp giải xuống núi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!