Một lúc lâu sau, rốt cuộc Hoàng Hậu đã biết Lỗ Tấn là người thế nào.
Thì ra, ngoài "Tây Du Ký", người này còn có mấy tác phẩm như "Hồng Lâu Mộng", "Liêu Trai Chí Dị", "Nghìn Lẻ Một Đêm". Đồng thời, nàng cũng nhận được lời hứa hẹn của Dương Mộc, sau này sẽ kể hết những câu truyện này cho nàng.
Lại nói đến "Nghìn Lẻ Một Đêm", tương truyền có một vị Quốc Vương tính tình tàn bạo đố kỵ, mỗi ngày cưới một thiếu nữ, sáng sớm hôm sau liền giết chết. Mãi đến nữ tử thứ một ngàn, nàng dùng phương pháp kể truyện để hấp dẫn Quốc Vương. Mỗi đêm nàng đều kể truyện, đến phần đặc sắc nhất thì trời vừa sáng, khiến cho Quốc Vương không đành lòng giết nàng, cho phép nàng đêm hôm sau lại kể tiếp. Nàng kể suốt một ngàn lẻ một đêm, rốt cuộc Quốc Vương đã cảm động, cùng nàng bạch đầu giai lão.
Dương Mộc nghĩ thầm, tại sao câu chuyện này có phần giống với hoàn cảnh của mình. Hậu thế chắc sẽ ghi lại, thời cổ có Hoàng Đế Thương Quốc bị lão bà bắt nạt, đành uỷ khuất cầu toàn, mỗi ngày đều phải kể truyện cho Hoàng Hậu, đến đêm thứ một ngàn lẻ một đã khiến cho Hoàng Hậu cảm động, từ đó chỉ hận gặp nhau quá muộn… kết làm huynh muội?
Đương nhiên đây chỉ là phán đoán của Dương Mộc, sau khi thành công kéo Hoàng Hậu lên thuyền giặc, hắn sẽ quay lại vấn đề cũ, để Hoàng Hậu kể chuyện của nàng cho mình.
Ai ngờ Hoàng Hậu lạnh mặt im lặng.
Dương Mộc bất đắc dĩ, muốn quỵt nợ? Một phen miệng đắng lưỡi khô vừa rồi phải phí không sao?
Hắn ấp ủ cảm xúc, thận trọng suy nghĩ tìm từ, chuẩn bị phát biểu khiển trách một cách mãnh liệt mà lại an toàn, thì thấy Hoàng Hậu đột nhiên nghiêng mặt qua, đôi mắt đẹp như điện dừng lại trên khuôn mặt hắn.
Ồ, xem ra đã bị tài hoa của trẫm tin phục, chuẩn bị thẳng thắn rồi.
- Có biết Thánh Nữ Sơn không?
Đột nhiên Hoàng Hậu hỏi.
Dương Mộc sững sờ, lục tìm ký ức trong đầu, sau đó lắc lắc đầu.
- Thánh Nữ Sơn cũng không biết, xứng nghe chuyện của ta sao?
Dương Mộc á khẩu.
Khả năng hôm nay không thể nói chuyện được rồi. Dương Mộc hiểu được, nữ tử trước mặt này, nhìn thì như một tiên tử cao ngạo, nhưng trên thực tế chỉ là một nữ tử không hiểu gì về nhân tình thế sự, rất ít khi giao lưu với bên ngoài. Dù sao người thế này cũng khó nói chuyện với người khác, nói hai câu là có thể nói chết người ta, ngươi đã từng gặp ai như thế chưa?
Thế là, đang chuẩn bị rời đi, Dương Mộc lại hỏi một câu mà hắn vẫn nghi ngờ:
- Nàng… hẳn là cố ý bị cướp tới?
Hoàng Hậu gật gật đầu.
Dương Mộc ngạc nhiên, thừa nhận dứt khoát như vậy sao? Tốt xấu gì cũng nên che giấu một chút chứ, như thế thật sự tổn thương đến lòng tự tôn của người khác. Chỉ có kẻ ngu như heo mới thấy một mỹ nữ mà không rời nổi mắt, mời một Mẫu Dạ Xoa trở về, còn hấp tấp sắc phong Hoàng Hậu, bị chơi xỏ còn dương dương tự đắc.
- Nếu ngươi còn nhìn ta chằm chằm nữa, có tin ta lập tức móc mắt ngươi ra không?
Hoàng Hậu lạnh lùng nói.
- Ha ha, đừng nóng đừng nóng. Đàn ông mà, nhìn mỹ nữ đến mức không rời nổi mắt là chuyện bình thường, chỉ có thể trách dung mạo nàng quá xinh đẹp.
Dương Mộc ngượng ngùng cười gượng, lại cẩn thận hỏi:
- Ta đoán nhé, không phải nàng bị cừu gia truy sát rồi cố ý bị ta cướp về, tránh né tai hoạ chứ?
- Đúng vậy.
Hoàng Hậu trả lời gọn gàng, không hề quanh co lòng vòng.
Dương Mộc mắng thầm trong bụng, chủ nhân thân thể này là heo sao? Quá xui xẻo, không chỉ bị người ta lừa một vố, mà còn vì thế mà trúng ám thương, bị người khác chiếm thân thể.
Có điều, đây cũng chỉ là nhân tố khách quan. Dù không giành được vị Hoàng Hậu này, quân đội của Trịnh Khang xuôi nam thì Thương Quốc cũng vong quốc, Hoàng Đế sẽ phải chết, còn không bằng tiện nghi chính mình.
Hình dung thế nào nhỉ? Nhà có mẫu hổ ngửi tường vi?
Cuối cùng, Dương Mộc uể oải phát hiện ra, có lẽ mình không đủ tư cách thật. Dù hắn dẫn dụ dò hỏi thế nào Hoàng Hậu cũng không chịu lộ ra nửa phần.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!