Thẩm Lạc Hà bên kia cũng lấy đao và thiết côn ra.
"Ngươi thật sự là thần kinh, chạy tới này làm cái gì!" Lúc tất cả mọi người tìm mục tiêu đấu võ, chỉ có Thẩm Lạc Hà kéo Cưu Minh Dạ qua một bên, hận không thể đánh hắn một trận rồi nói,"Ta đã nói với ngươi rồi, ta sẽ viết phiếu nợ, bây giờ là mạng quan trọng hay là hai trăm lượng quan trọng?"
"Mạng không có, hai trăm lượng cũng sẽ không có cho nên cả hai đều quan trọng, cho nên ta chọn vế sau" Cưu Minh Dạ thâm tình liếc mắt nhìn nàng một cái, thấy trong mắt nàng có lo lắng, hắn mấy ngày qua lần đầu tiên nở nụ cười,"Lạc Hà, thì ra nàng quan tâm ta."
"Ta quan tâm ngươi chết, ta không sao còn ngươi có thể đối phó với nhiều mã tặc không?" Nàng nói xong, đột nhiên có một tên cưỡi ngựa vung tới một đao.
"Không đối phó được, nhưng ta thích nhìn bộ dáng nàng quan tâm ta." Cưu Minh Dạ kéo nàng sang bên cạnh, người kia vừa rồi chém không tới xoay đao lại vẫn như cũ thất bại.
Thẩm Lạc Hà gấp đến độ không thể lý luận với hắn, nàng biết hắn không phải hay nói giỡn , làm gì có người nào lấy mạng ra nói giỡn! Nàng thề, chỉ cần lần này có thể sống, nàng sẽ không bao giờ … giận dỗi với hắn.
Chợt tiếng vó ngựa càng ngày càng nghiêm trọng, vừa rồi đánh rất kịch liệt tất cả mọi người đều không chú ý tới, mọi người cứ tưởng tiếng vó ngựa của Lưu Bưu nhưng thanh âm này đến gần càng ngày càng vang, mọi người mới đều ý thức được có điểm không thích hợp.
Mười mấy người đi cùng Lưu Bưu không thể tạo tiếng vang lớn như vậy, nghe quả thực giống ngựa của quân đội.
Đều là xuất thân mã tặc, đối với thanh âm này đều theo bản năng đề phòng, trong lúc nhất thời tất cả mọi người đều yên lặng, sau khi mọi người yên tĩnh hai mặt nhìn nhau, ngừng lại nhưng thanh âm kia vẫn liên tục càng ngày càng vang, càng ngày càng gần.
Người nào đến đây? Mọi người đang hướng về nơi phát ra thanh âm, chỉ thấy Thái Hợp trấn bụi mù cuồn cuộn, theo bụi mù đi ra là một đám người cưỡi ngựa, nháy mắt đã đến trước mắt bọn họ.
Đám người Hổ Lục không biết gì, đám người Lưu Bưu run như cầy sấy, mà Thẩm Lạc Hà nhẹ nhàng thở ra.
Trong đội ngũ tất cả đều mặc quân phục, đương nhiên là binh quan phủ, đây là nguyên nhân Lưu Bưu đảm chiến, không hợp chính là người đưa binh tới là nam tử một thân tơ lụa.
Thẩm Lạc Hà nhẹ nhàng thở ra bởi vì người đến là Thương Thủy Dao.
Thương Thủy Dao vừa mới vào trấn liền thấy nhiều ngăn lại, cũng không xem đối phương là người nào, dừng lại hướng tới phía trước hô to:"Có hay ai nhìn thấy Cưu Minh Dạ không? Bắt được có thưởng!"
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người choáng váng, lúc này Thương Thủy Dao rốt cục nhìn thấy Cưu Minh Dạ nắm tay Thẩm Lạc Hà, hai mắt nhất thời thả ra lưỡng đạo hung quang, chỉ vào hắn rít gào:"Cưu Minh Dạ ngươi lại gạt ta! Ngươi nói phải theo ta quay về biên quan, tại sao ta mới không… không … chú ý ngươi lại mất tích, may mắn ta đủ thông minh, dự đoán được ngươi chỉ có thể đến này, mau cùng ta trở về!"
Cưu Minh Dạ vô cùng bội phục, bội phục đến chỉ có thể dùng lắc đầu đến trả lời:"Thủy Dao, ngươi ngay cả cấm vệ quân cũng mang đi, không phải đặc biệt dùng để bắt ta chứ?"
"Vô nghĩa, bằng không ta dùng làm cái gì? A, lại nói tiếp các ngươi làm cái gì vậy, những người này là ai?"
Lưu Bưu đã sợ tới mức không không biết gì, nghe được mấy chữ "Cấm vệ quân" làm cho hắn không thể không hoài nghi đây là âm mưu gì.
Cấm vệ quân, đó là quân đội bảo vệ hoàng đế, người nào có bản lãnh có thể điều động những người đó?
"Ngươi, ngươi từ đâu ra!"
Sợ Thương Thủy Dao ngượng ngùng, Cưu Minh Dạ hỗ trợ giải thích nói:"Hắn là con trai độc nhất Thương tướng quân…… A, nghe nói ngươi gần đây phải quản đám cấm vệ quân sao….."
"Ngươi không phải là muốn nói ta dùng loạn công quyền sao? Ta chính thích dùng, thế nào!"
Lưu Bưu giận dữ chỉ vào Cưu Minh Dạ:"Thì ra ngươi là khâm phạm của triều đình!"
Thương Thủy Dao khoát tay,"Ít nói nhảm, có hỏi ngươi đâu, ngươi ai a?"
"Ta……"
"Mã tặc ngoại ô." Thẩm Lạc Hà nói.
"Ngươi cũng là!" Lưu Bưu không quên cắn ngược lại một cái.
"Ít nói nhảm! Mã tặc?" Thương Thủy Dao nhìn thủ hạ, chỉa chỉa Lưu Bưu,"Thuận tiện chỉnh đốn ."
Kết quả Lưu Bưu bất bình kêu trong tiếng oan, vô luận bao nhiêu thời gian hắn cũng bị chỉnh đốn .
Thương Thủy Dao cho người đưa đám mã tặc kia về, bảo bọn họ xứ lý những chuyện này hắn không cần nhún tay vào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!