Chương 9: (Vô Đề)

Hóa ra mấy ngày trước khi tra tài liệu, Từ Chí đã sớm phát hiện ra hồ sơ của Triệu Huyền, trong đó có một bản ghi chép về bệnh án của cô.

Từ Chí mang hồ sơ y tế này đến tìm Tiền Dư Dư, nghe cô ấy giải thích đơn giản về căn bệnh này.

Hội chứng Asperger là một dạng rối loạn tự kỷ, viết tắt là AS, so với các dạng tự kỷ khác, AS có khả năng ngôn ngữ tốt hơn.

Ba đặc điểm chính của AS bao gồm: Thiếu kỹ năng giao tiếp xã hội, khả năng giao tiếp kém và có sở thích đặc biệt.

Đây là một dạng tự kỷ nhẹ, thường không ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của người bệnh. Ngược lại, căn bệnh này được gọi là "hội chứng thiên tài".

Người bệnh có cơ hội sở hữu khả năng tập trung vượt trội và trí nhớ phi thường, nhưng lại thiếu nhạy cảm trong giao tiếp hàng ngày. Ngôn ngữ giao tiếp của họ thường nhảy vọt và thiếu logic.

Văn Văn đã tra cứu thông tin về AS trên điện thoại, có cái đúng có cái sai, nghe hơi hoang đường nhưng nhiều triệu chứng thực sự rất giống với biểu hiện của Triệu Huyền.

Thảo nào mỗi lần nói chuyện với cô, Văn Văn luôn cảm thấy có một rào cản vô hình.

"Cho nên lần đầu tiên tôi lấy lời khai từ cô ấy mới khó khăn đến vậy, đơn giản là vì cách suy nghĩ của cô ấy hoàn toàn khác với người bình thường." Từ Chí tìm được lý do cho biểu hiện vụng về lần đầu của mình.

"Văn Văn, bệnh của Triệu Huyền không lớn cũng không nhỏ. Điều quan trọng ở đây là…" Lý Giai Trinh chỉ vào chiếc khăn quàng mới mua ở góc phòng: "Cô ấy không cảm nhận được cảm xúc của người bình thường."

Nói cách khác, dù là tặng quà, chăm sóc hay quan tâm đến cô thì trong lòng Triệu Huyền, tất cả những hành động ấy đều chẳng khác gì nhau. Cô chỉ quan tâm đến bản chất của sự việc, chứ không để ý đến giá trị tình cảm của sự việc.

"Dù cậu có tốt với cô ấy đến đâu, cô ấy cũng không cảm nhận được đâu." Từ Trí cắn một miếng xiên bơ, hương vị lan tỏa khắp miệng trong giây lát.

"Nhưng… cô ấy thật sự rất thông minh." Vẻ mặt của Văn Văn rạng rỡ, như thể anh đã nhìn thấy một bảo vật hiếm có.

"Thảo nào, trí nhớ của cô ấy lại tốt đến thế."

"Nhìn qua một lần là nhớ luôn."

"Với lại… tôi cảm thấy cô ấy cũng không phải là người lạnh lùng vô cảm."

Văn Văn lấy điện thoại ra, nhìn vào tên cô gái dùng ảnh đại diện là Đại Bảo trong danh sách bạn bè, trên mặt lộ rõ vẻ " yêu thích".Từ Chí lắc đầu, có lẽ cảm thấy anh chàng này hết thuốc chữa rồi.

Còn Lý Giai Trinh thì lại bật cười, xem ra Văn Văn là người có quan niệm yêu đương rất đơn thuần.

Cũng chẳng có gì xấu cả.Trước bàn làm việc trong phòng ngủ, Triệu Huyền vừa đặt cuốn sách trong tay xuống thì nhìn thấy ảnh đại diện trên màn hình điện thoại sáng lên.

Ảnh đại diện của Văn Văn là bóng lưng của chính anh, trước mặt là bầu trời đầy sao mang chút phong cách nghệ thuật.

Một biểu cảm đáng yêu được gửi đến.

Triệu Huyền chìm vào suy nghĩ, biểu cảm của chú chó nhỏ này có chữ "Hi", có lẽ là để chào hỏi. Triệu Huyền cố gắng tìm một câu trả lời phù hợp trong đầu.

[Chào buổi tối.]

Ở đầu dây bên kia, Văn Văn nhận được ba chữ này của cô, ngay lập tức anh nở nụ cười rạng rỡ như mùa xuân.

Còn Từ Chí thì đang cầm điện thoại chơi game, nhìn Văn Văn rồi lắc đầu.

[Chúng tôi vừa phát hiện Vương Lệ và người mất tích Lý Phương Minh có mối quan hệ là mối tình đầu, rất có khả năng Vương Lệ có liên quan đến sự mất tích của Lý Phương Minh.]

Văn Văn háo hức chia sẻ manh mối mới tìm được cho Triệu Huyền, nhưng sau hai giây gửi đi anh mới nhận ra không nên gửi tin nội bộ cho người ngoài nên lập tức thu hồi tin nhắn.

Mà thói quen trò chuyện của Triệu Huyền là nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, vì thế câu nói đó nhanh chóng lọt vào mắt cô.

Mối tình đầu, Lý Phương Minh, Vương Lệ.

Triệu Huyền nhớ lại thái độ của Vương Lệ và Chu Học Nghĩa lúc cô ở nhà tang lễ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!