"Lục Văn Hạo biến mất ở nhà máy đốt rác hả?" Từ Chí cầm một túi hạt dẻ rang đường, vội vàng đẩy cửa bước vào.
Lý Giai Trinh đã sớm trở về văn phòng của mình. Chị ấy nhìn đoạn video mà Triệu Huyền đã chỉnh sửa, xác nhận rằng không có bất kỳ ghi chép nào về việc Lục Văn Hạo rời khỏi nhà máy từ cửa chính hay cửa phụ cả.
"Cậu thấy có khả thi không? Một người đang sống sờ sờ làm sao có thể biến mất được chứ." Văn Văn lấy từ tay Từ Chí mấy hạt dẻ, định bóc vỏ ăn, nhưng nhớ đến thói quen ăn uống của Triệu Huyền, anh lập tức lấy dung dịch sát khuẩn không cần rửa lại để lau tay.
"Chính xác mà nói, Lục Văn Hạo đã mất tích một tháng rồi. Vì anh ta đi làm ăn xa nên gia đình cũng không phát hiện ra." Triệu Huyền mở máy tính, tìm thông tin gia đình của Lục Văn Hạo.
"Một tháng không gọi điện về nhà à?" Văn Văn hơi ngạc nhiên, bởi anh ấy thường gọi về nhà ít nhất ba lần mỗi tuần.
"Đội phó Lý đã gọi điện hỏi mẹ của Lục Văn Hạo rồi. Bà ấy nói rằng lúc nghỉ Tết, hai mẹ con cãi nhau một trận lớn. Sau đó, Lục Văn Hạo không liên lạc với gia đình nữa." Từ Chí cắn mở một hạt dẻ, nuốt chửng cả miếng, suýt chút nữa bị nghẹn.
"Lý do cãi nhau là..." Từ Chí bị nghẹn, lập tức xua tay ra hiệu. Văn Văn liếc anh ấy một cái, đưa một cốc nước đến.
Vì Từ Chí giải thích không rõ ràng nên Triệu Huyền tiếp lời.
"Lý do là Lục Văn Hạo cho rằng công ty Z
-power gây ô nhiễm môi trường và làm giả bằng sáng chế." Triệu Huyền mở quyển sổ ghi chép lời khai: "Tôi nói thằng đó bị hâm rồi. Ông chủ làm gì thì liên quan gì đến nó. Thế mà nó cứ đòi nghỉ việc, còn nói muốn tranh luận với ông chủ cơ. Tôi với bố nó đều thấy nó điên rồi. Chưa hết Tết, thằng Hạo đã tự mình quay lại làm rồi."
Triệu Huyền bắt chước giọng điệu của mẹ Lục Văn Hạo, lặp lại những lời trong bản ghi chép.
Nhờ khả năng bắt chước giọng nói xuất sắc như một chú vẹt thiên tài, lời lặp lại của Triệu Huyền nghe như giọng của một người khác, hoàn toàn khác với giọng thật của cô.
Từ Chí và Văn Văn nghe đến ngây người. Hai người nhìn nhau.
[Cậu nói xem, cô ấy là robot à?]
[Đừng nói linh tinh. Đây là thiên tài lồng tiếng bẩm sinh.]
[Không thể nào, chắc chắn là AI.]
Chỉ với ánh mắt và nét mặt, hai người đã hoàn thành toàn bộ cuộc trao đổi. Trong khi Triệu Huyền hoàn toàn không nhận ra biểu cảm kỳ quặc của họ.
"Tôi nghi ngờ sự mất tích của Lục Văn Hạo có liên quan đến công ty Z
-power. Mà Trịnh Cường đã trở thành nghi phạm số một rồi." Triệu Huyền trình bày suy luận của mình, cô ngẩng đầu lên, thấy hai người kia đang nháy mắt với nhau.
"Khụ khụ. Đúng vậy. Xét về mặt chứng cứ hiện tại thì đúng là như vậy." Văn Văn lập tức gật đầu, thể hiện vẻ chuyên nghiệp và nghiêm túc.
"Tôi cũng đồng ý. À, tôi hỏi thêm một câu được không?" Từ Chí không muốn bỏ lỡ cơ hội.
"Tất nhiên được." Triệu Huyền bắt đầu sắp xếp lại bàn làm việc. Còn ba phút nữa là tan ca, cô định tối nay sẽ đi xem một bộ phim.
"Cô là vẹt à?" Từ Chí vừa nói xong thì Văn Văn đập một tay xuống bàn.
"Cậu mới là vẹt." Văn Văn nhìn Từ Chí với vẻ bất lực, đẩy ghế của anh ấy lùi ra sau: "Báo cáo tử thi vẫn chưa xong, đi làm báo cáo đi."
Từ Chí làm một động tác "chào thân thiện" với Văn Văn.
Triệu Huyền lại không cảm thấy khó chịu. Ngược lại, cô hơi nghi ngờ nhìn Văn Văn.
"Sao thế?" Văn Văn vừa đưa cho Triệu Huyền một ít hạt dẻ đã bóc vỏ, đặt lên khăn giấy sạch.
"Tại sao anh ấy lại gọi tôi là vẹt?" Triệu Huyền thực sự không hiểu câu nói của Từ Chí. Cô cúi đầu nhìn bộ đồ màu xám mình đang mặc, trên khuôn mặt cô cũng không có điểm gì giống chim cả.
Hôm nay Triệu Huyền mặc một chiếc áo len kiểu Hàn Quốc màu xám, cổ áo cắt chéo, rất tôn dáng. Triệu Huyền thường thích màu xám và trắng, hầu hết mọi trang phục của cô đều thuộc hai màu này.
Đúng là chẳng có gì liên quan đến vẹt hết.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!