Chương 4: (Vô Đề)

Văn Văn nhận được tin nhắn của Lý Giai Trinh thì lập tức đến gara sửa xe.

Tiệm sửa xe này không lớn, trong gara đậu hai chiếc ô tô, trên tường treo đủ loại dụng cụ sửa chữa. Bên cạnh gara có ba công nhân đứng hút thuốc và trò chuyện một cách nhàn nhã. Thấy xe cảnh sát đến, mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía họ.

"Chào anh, chúng tôi là cảnh sát huyện." Đầu tiên, Văn Văn xuất trình giấy tờ của mình: "Chúng tôi muốn hỏi xem năm ngoái Chu Học Nghĩa có đến sửa xe không?"

"Ông chủ Chu thường xuyên đến lắm. Trên con đường này chỉ có một tiệm sửa xe của chúng tôi thôi." Người trả lời trông có vẻ là quản lý, mặc tạp dề sửa xe nhưng tay lại đeo một chiếc đồng hồ đắt tiền.

"Chào anh, tôi là phó đội trưởng đội cảnh sát hình sự, Lý Giai Trinh." Lý Giai Trinh cũng đưa giấy tờ ra: "Vấn đề này liên quan đến một vụ án hình sự, mong các anh phối hợp điều tra."

"Vụ án hình sự?" Nghe đến đây, người kia lập tức im lặng, trả lời một cách e dè: "Đội phó Lý, chúng tôi chỉ làm ăn buôn bán thôi, chuyện của khách hàng, tôi thật sự không rõ."

"Anh họ gì?" Lý Giai Trinh thấy đối phương căng thẳng như vậy thì càng yên tâm hơn. Những người thế này thường không kín miệng, chỉ cần dọa nhẹ là đã khai hết rồi, không như con cáo già Chu Học Nghĩa.

"À, quên mất. Tôi là Vương Bân, quản lý gara này." Giọng Vương Bân trở nên khách sáo hơn.

"Ông chủ Vương, chúng tôi hiểu làm ăn cũng không dễ dàng gì, nhưng vấn đề phòng cháy chữa cháy cũng không thể xem nhẹ được." Lý Giai Trinh chỉ tay vào đống dầu máy đổ lăn lóc ở góc.

Mặt Vương Bân lập tức tái xanh. Làm ăn thì khó tránh khỏi sơ suất, nếu bị kiểm tra vấn đề phòng cháy chữa cháy thì chẳng có mấy tiệm thoát được cả.

"Tôi nhớ rồi, hình như là trước Tết năm ngoái, xe của ông chủ Chu bị hỏng phanh. Lúc đó chúng tôi còn phải gọi xe kéo đến để kéo xe ông ấy về."

"Ồ? Nhớ rõ thật đấy." Từ Chí lên giọng châm chọc.

"Bởi vì nó bị người khác làm hỏng mà." Vương Bân không dám cãi lại, vội giải thích: "Nếu chỉ là xước xe hay xì lốp thì chắc chắn tôi sẽ không nhớ được, nhưng đây là cố ý phá hỏng ống cao áp của phanh. Việc này có thể gây chết người đấy."

"Một người tốt như ông chủ Chu mà cũng bị nhắm vào. Thời buổi này đúng là không dễ sống."

Một công nhân bên cạnh cũng chêm vào.

"Các anh khẳng định chắc chắn là do người khác làm hỏng à?" Văn Văn vừa ghi chép vừa hỏi.

"Tất nhiên rồi, rất rõ ràng, và… rất… nói thế nào nhỉ… à, à, thô thiển!" Vương Bân lúng túng tìm từ để miêu tả. Trình độ văn hóa của anh ta không cao nhưng hiểu biết về xe thì hơn hẳn những người ở đây.

"Sao lại nói như vậy?"

"Kiểu phá hỏng ống cao áp phanh như vậy chỉ có dân ngoài ngành mới làm thôi." Vương Bân tự tin nói: "Hơn nữa, đối phương chắc chắn không phải người thông minh ."

"À... ý anh là đối phương muốn ông chủ Chu gặp tai nạn, nhưng cách làm lại quá vụng về nên ông ấy mới may mắn thoát nạn à?" Lý Giai Trinh giải thích ý của Vương Bân.

"Tôi cũng nghĩ vậy. Thường thì có thù hằn cũng chỉ đâm lốp thôi, còn đụng vào phanh thì đúng là muốn lấy mạng người ta rồi." Lời của Vương Bân đã cho họ thêm một hướng suy luận.

"Vậy xe của Chu Học Nghĩa sửa xong lúc nào?" Lý Giai Trinh không đi sâu vào phán đoán của Vương Bân mà tiếp tục hỏi về ông chủ Chu.

"Lúc... để tôi nhớ đã..." Vương Bân nhíu mày: "Sau Tết. Tôi nhớ là phụ tùng của chiếc xe Buick đó rất khó tìm, mà ông chủ Chu lại thích đồ chính hãng nên mãi sau Tết mới thay xong."

Ba người cảnh sát nhìn nhau, có vẻ như họ lại rơi vào một ngõ cụt khác rồi.

"Cảm ơn anh đã hợp tác, chúng tôi xin phép đi trước.."

Chào tạm biệt Vương Bân xong, ba người trở lại cục cảnh sát để tổng kết lại những gì đã điều tra được trong hôm nay.

"Cô Triệu cũng nhắc đến chiếc áo khoác đó. Cô ấy nói giám đốc Chu từng mặc chiếc áo đó đến nhà cô ấy mua thuốc." Văn Văn trao đổi thông tin của mình với Lý Giai Trinh.

"Cô Triệu này có khả năng gì đặc biệt hả? Sao cái gì cũng nhớ rõ thế nhỉ?" Từ Chí tỏ vẻ khó tin, thậm chí còn hơi nghi ngờ Triệu Huyền.

"Người ta là công dân nhiệt tình, cậu đừng có nói xấu sau lưng cô ấy nữa. Có thời gian thì đi kiểm tra xem Chu Học Nghĩa có bệnh gì đi."

Lý Giai Trinh gõ một cái vào đầu Từ Chí, anh ấy lập tức ngoan ngoãn quay lại bàn làm việc của mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!