Chương 34: (Vô Đề)

Triệu Huyền và Văn Văn nhìn nhau một lúc, sau đó sao chép đoạn video giám sát, giao cho Từ Chí phụ trách.

Vì việc sao chép cần thời gian nên Từ Chí ở lại H5, còn Văn Văn và Triệu Huyền lái xe đến khu rừng nhỏ được gọi là "rừng tình nhân" kia.

Khu rừng này không đẹp như tên gọi. Lúc này là đầu tháng 3, mới chớm xuân, cây cối trong rừng chưa rậm rạp, những cành cây trơ trụi chỉ mọc được vài chồi non xấu xí.

Mặt đất không được quy hoạch có đầy vết bánh xe, việc tìm dấu vết từ ngày 14 tháng 2 gần như là không thể.

Triệu Huyền nhìn quanh. Ngoài tiếng kêu của vài chú chim thì khu rừng hoàn toàn yên tĩnh. Quả thực là một nơi lý tưởng để hẹn hò. Nếu giờ đang là ban đêm, chắc chắn không ai chú ý đến những gì diễn ra trong khu rừng này.

Nếu Tiêu Chiêu Nam rời khỏi H5 rồi đến khu "rừng tình nhân" này thì rất có thể người đưa cô ấy đến đây chính là hung thủ.

"Tôi nghĩ Trịnh Thư Quân và Tiêu Chiêu Nam chắc chắn đã có gì đó..." Văn Văn đi vòng quanh từng gốc cây. Dù không biết sẽ tìm thấy gì, nhưng anh vẫn bước đi vô định.

"Tôi cho rằng đêm đó Tiêu Chiêu Nam có thể đã xảy ra quan hệ với Trịnh Thư Quân, sau đó bị hại." Triệu Huyền nhìn về phía Bắc, lờ mờ thấy một vài ngôi nhà nhỏ của nông dân cùng một tòa nhà trông như nhà máy có mái lợp tôn.

"Nhưng cốc trong nhà Tiêu Chiêu Nam lại phát hiện DNA của một phụ nữ. Người phụ nữ này có liên quan gì đến vụ án?" Văn Văn nhìn các chứng cứ chồng chất, nhưng vụ án ngày càng phức tạp, anh không kìm được mà thở dài.

Triệu Huyền liếc qua báo cáo giám định trên điện thoại. Trong số những người liên quan mà họ đang điều tra cũng không thiếu phụ nữ. Trong đó, đồng nghiệp của Tiêu Chiêu Nam là Mạn Mạn, bà chủ nhà Vương Mẫn Hà và vợ của Trịnh Cường, Lưu Tuệ Lan, đều là những đối tượng có nghi ngờ lớn.

Tư lợi hoặc vì tình yêu.

Đó là nguồn gốc của hầu hết các vụ án mạng. Nhưng vụ án này không có tài sản nào bị mất nên nhiều người mặc nhiên cho rằng đây là vụ án "vì tình yêu".

"Cô nghĩ có khả năng nào là vợ của Trịnh Cường biết chuyện của Tiêu Chiêu Nam nên đã tìm đến cô ấy không?" Văn Văn, với sự nhạy cảm cảm xúc phong phú hơn Triệu Huyền, nghĩ đến khả năng cô chưa cân nhắc.

"Nghe có lý. Nếu chúng ta lấy được DNA của bà ấy thì có thể so sánh để kiểm chứng." Triệu Huyền cảm thấy hướng đi này rất logic, tốt nhất là làm xét nghiệm DNA cho tất cả.

Sau đó, cô tiếp tục tìm kiếm manh mối trong "rừng tình nhân".

"Đằng kia có phải là xưởng tái chế của Trịnh Cường không?" Triệu Huyền chỉ về phía Bắc xa hơn. Văn Văn đứng sát bên cô, anh hơi nghiêng vai, cố nhìn theo hướng của cô.

Khoảng cách giữa họ không quá một nắm tay. Hơi thở của Văn Văn phả nhẹ sau gáy Triệu Huyền, ấm áp và nhẹ nhàng. Triệu Huyền không hề khó chịu. Nếu là người khác thì cô đã phản ứng như một con mèo bị giật mình rồi.

Nhưng khi ở cạnh Văn Văn, cô giống như đang ở trong một "vùng an toàn", không hề nhạy cảm hay sợ hãi.

"Ừ, có vẻ đúng." Văn Văn mở bản đồ trên điện thoại, định vị phương hướng rồi gật đầu xác nhận.

"Nếu vậy, có khả năng nào Trịnh Thư Quân giết Tiêu Chiêu Nam, sau đó Trịnh Cường giấu thi thể trong nhà kho của mình, rồi cả hai quay về đóng vai như không có gì xảy ra?" Triệu Huyền suy đoán dựa trên những manh mối hiện tại. Một cậu ấm như Trịnh Thư Quân chắc chắn không đủ tâm lý để giết người và phân xác. Nhưng Trịnh Cường thì khác.

"Theo tôi, Trịnh Cường không phải là người sẽ giết người vì tình." Văn Văn không thể khẳng định Trịnh Cường có giết Tiêu Chiêu Nam hay không, nhưng với nhiều năm quen biết, anh chắc chắn rằng Trịnh Cường sẽ không vì tình mà gây án.

"Nếu phải giết người, thì ông ta chỉ có thể vì chính bản thân mình mà thôi."

"Ừ... hiện tại không có bằng chứng nào hướng đến bố con nhà họ Trịnh, tôi cũng không nên suy đoán như vậy. Nhưng tôi nghĩ vẫn cần đến xưởng tái chế của Trịnh Cường xem sao."

Triệu Huyền không thích suy đoán mà không có chứng cứ. Đối với bố con Trịnh Cường, chắc chắn họ đang che giấu điều gì đó. Mà sự thật chỉ có thể được làm sáng tỏ khi có kết quả xét nghiệm DNA cùng các bằng chứng khác.

"Được, chúng ta đi đón Từ Chí rồi cùng đến xưởng tái chế."

Không tìm được gì ở "rừng tình nhân" nên cả hai nhanh chóng quay lại H5, nơi Từ Chí đang trò chuyện rất sôi nổi với cô nhân viên lễ tân.

"Đúng rồi, cô xinh đẹp như vậy mà Trịnh Thư Quân lại không thích cô à?" Từ Chí lén ra hiệu mắt với Triệu Huyền và Văn Văn. Cả hai lùi lại vài bước để quan sát.

"Haiz, người ta thích kiểu trong sáng mà." Cô nhân viên lễ tân mặc một bộ đồ đen, đôi chân thon dài đi tất lưới đen, mái tóc xõa hờ hững phía sau lưng.

"Nếu không, sao hai bố con đều thích được chứ? Trước đây Trịnh Cường cũng từng dẫn Tiểu Chiêu tới. Chúng tôi đều quen cả." Cô lễ tân không hề che giấu gì: "Chúng tôi chỉ uống rượu cùng khách, tiếp đón đàng hoàng, dựa vào bản lĩnh kiếm tiền thôi. Nhưng loại như Tiểu Chiêu thì khác."

Từ Chí mở to mắt, nhìn cô lễ tân với vẻ mặt ngạc nhiên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!