Chương 2: (Vô Đề)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Không khí u ám bao trùm cục cảnh sát huyện Trần Châu. Trong buổi họp sáng, sau khi cục trưởng giao nhiệm vụ, thuận tiện tăng thêm chút áp lực thì lập tức rời đi, chỉ còn lại những cảnh sát cấp dưới vò đầu than vãn. Văn phòng vốn cấm hút thuốc, nhưng nay khói thuốc mờ mịt vì mọi người ra vào và hút quá nhiều. Ai cũng có vẻ mệt mỏi sau một đêm thức trắng.

Chỉ trừ một người có tinh thần phấn chấn kỳ lạ.

"Văn Văn, cậu là người ngoài hành tinh à?" Từ Chí nhìn người đàn ông tràn đầy năng lượng bên cạnh mình, không khỏi cảm thán.

"Hả?" Văn Văn nhìn anh ấy với vẻ mặt ngây thơ, ánh mắt kiên định như đang tham gia cuộc bầu chọn cảnh sát ưu tú.

"Quên đi. Coi như tôi chưa nói gì."

Từ Chí chỉ muốn tìm Văn Văn để nói chuyện cho đỡ buồn ngủ khi phải nhìn hồ sơ mà thôi.

"Báo cáo khám nghiệm tử thi đã có rồi. Nạn nhân tử vong do bị v*t c*ng đập vào sau đầu. Hung khí có hình dạng khớp với cái búa mà Triệu Huyền mang đến, có thể xác định được đây là hung khí. Không tìm thấy dấu vân tay, báo cáo DNA sẽ có sau. Ngoài ra, xương chân phải của nạn nhân dường như bị gãy sau khi chết, thời điểm gây ra vết thương này khá sát nhau nhưng chưa thể xác định rõ được cụ thể là như thế nào."

Lý Giai Trinh vừa nói vừa bước ra từ văn phòng, tay cầm chiếc bình giữ nhiệt. Tóc chị ấy búi gọn phía sau, mặt không trang điểm, những dấu vết của thời gian hiện rõ trên khuôn mặt.

"Văn Văn, điều tra những người mất tích thế nào rồi?"

"Trong danh sách những người mất tích ở huyện, không có ai trùng DNA với nạn nhân cả."

Văn Văn chỉ vào bảng biểu trên màn hình máy tính. Đã ba ngày trôi qua mà tiến độ điều tra của cảnh sát vẫn chưa có nhiều tiến triển.

"Tôi cũng đã đến hỏi nhà tang lễ trên núi rồi, không có gì đặc biệt." Từ Chí nhún vai, trông anh ấy có vẻ bất cần, trong đầu chỉ nghĩ đến việc đi ngủ.

"Phòng lưu trữ tài liệu không có ai quản lý, tất cả tài liệu đều phải tự mình tra cứu, đúng là mệt thật." Văn Văn nhìn vào cửa phòng lưu trữ trống trải, thở dài.

"Vậy nên phải hành động thôi chứ." Lý Giai Trinh chỉ vào đống tư liệu chồng chất như núi.

Tất cả mọi người trong đội cảnh sát hình sự đều bận rộn như con quay, không có một giây nào để nghỉ ngơi.

Tiếng máy in kêu rì rì không ngừng. Gió thu luồn qua khe cửa, lén lút thổi vào văn phòng.

"Đau đầu quá, Văn Văn, cậu đến nhà họ Triệu mua cho tôi một ít thiên ma (*) đi. Tiện thể hỏi xem Triệu Huyền có thêm manh mối gì không." Lý Giai Trinh rót nước nóng từ máy lọc nước. Nước quá nóng nên chị ấy vừa cầm ly vừa thổi, tay còn lại xoa xoa thái dương.

(*)Thiên ma là một loại thảo dược cổ truyền quý giá, được ghi chép lần đầu trong cuốn sách Thần Nông bản thảo khoảng hai nghìn năm trước. Thiên ma được sử dụng rộng rãi trong điều trị đau đầu, động kinh, chóng mặt, đau khớp, đau dây thần kinh, huyết áp cao và các bệnh lý thần kinh khác.

"Từ Chí, tí nữa chúng ta đến nhà tang lễ một chuyến."

Nước trong bình giữ nhiệt đã nguội bớt, Lý Giai Trinh chỉ nhấp một ngụm, đôi mày nhăn chặt thoáng giãn ra, dường như chị ấy đã nghĩ ra điều gì đó.

"Hả? Bây giờ luôn ạ? Đội phó, chị có manh mối mới rồi à?" Từ Chí miệng thì than phiền nhưng ngón tay đã ném chìa khóa xe lên cao. So với việc ngồi trong văn phòng đọc tài liệu thì anh ấy thà ra ngoài tìm manh mối còn hơn.

"Tôi cứ có cảm giác tên Chu Học Nghĩa này trông quen quen."

Lý Giai Trinh nhìn lại bức ảnh của Chu Học Nghĩa và bức ảnh thi thể trên điện thoại, lật qua lật lại, chợt một mối liên hệ hiện lên trong đầu chị ấy.Nhà họ Triệu nằm dưới chân một tảng đá lớn. Tảng đá này như một khối mã não khổng lồ, trên thân có những đường vân đỏ nâu nổi bật. Phần đá gần mái nhà có màu trắng xám.

Căn nhà có hai tầng, tầng một được xây dựng thành một khu vườn trồng thảo dược. Những dây hoa bìm bìm leo dọc theo tường ngoài và lan đến tầng hai. Chưa vào giữa thu nên có thể thấy những bông hoa bìm bìm xanh trắng nở rộ tinh tế giữa những tán lá xanh.

Văn Văn dừng xe, anh vừa bước đến cổng sắt của sân lớn thì Đại Bảo đã sủa lên, không lâu sau đã thấy nó chạy từ trên tầng xuống.

Đại Bảo nhìn thấy Văn Văn, đầu tiên chỉ sủa vài tiếng theo phép lịch sự rồi bắt đầu làm nũng, rên ư ử trông rất đáng yêu.

"Chó ngoan, chó ngoan. Lần sau anh sẽ mang đồ ngon đến cho em nhé." Văn Văn cũng thích chó, anh vui vẻ xoa đầu Đại Bảo, nụ cười trên mặt càng thêm rạng rỡ hơn.

"Chào cậu, cảnh sát Văn."

Trên tầng vọng xuống một giọng nói già nua. Triệu Lan đứng bên lan can, chậm rãi bước xuống.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!