"Cô... giỏi thật đấy." Văn Văn nhận lấy chiếc vali từ tay Triệu Huyền, nhìn cô gái với nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt.
"Đây là một sự kiện có xác suất nhỏ. Nếu xác suất xảy ra lỗi của tôi là 0.01, thì xác suất viết đúng 300 con số là (1-0.01) mũ 300, khoảng 0.05. Nghĩa là tôi chỉ có 5% cơ hội giành được phần thưởng mà thôi."
Triệu Huyền thực hiện một phép tính xác suất đơn giản.
"Tất nhiên, phép tính này không chính xác. Vì trong bộ não con người còn nhiều yếu tố không chắc chắn. Nhưng... trò chơi số học ở huyện này tôi chưa từng thua bao giờ cả."
Triệu Huyền tự tin nhìn thẳng vào mắt Văn Văn, không ngại ngùng, không e dè, trông cô lúc này như một đứa trẻ đang chờ được khen ngợi.
"Giỏi quá!" Văn Văn cũng không tiếc lời khen ngợi. Triệu Huyền như một con cáo đang cong đuôi tự hào, vui vẻ hẳn lên.
Thì ra cô rất thích trò chơi số học, Văn Văn cảm thấy mình lại hiểu thêm một chút về Triệu Huyền rồi.
Lúc thanh toán, Triệu Huyền sử dụng tất cả các phiếu giảm giá, màn hình của thu ngân hiển thị hàng loạt điều khoản giảm giá màu đỏ.
Tổng cộng chỉ mua hơn 300 tệ một chút. Văn Văn nhìn đống hàng hóa như một ngọn đồi nhỏ trước mặt, tất cả đều đã được cô tính toán rõ ràng.
Đồ dùng hằng ngày của Văn Văn đều do mẹ mua giúp, anh chưa bao giờ tự mua những thứ này, nói gì đến tính toán chuyện giảm giá.
"Lần sau giúp tôi mua ít đồ nhé, đi cùng cô thật là tiết kiệm." Văn Văn nói lớn đến mức cả cục cảnh sát đều nghe thấy. Nhưng Triệu Huyền không để ý, cô chỉ nghĩ rằng anh đang ngưỡng mộ khả năng tính toán của mình mà thôi.
"Được thôi, anh có thể nói trước cho tôi những thứ cần mua, tôi sẽ xem giá trước, so sánh với giá niêm yết rồi tính toán phương án mua sắm hợp lý nhất trong thời gian ngắn."
Văn Văn nhìn vẻ tinh tường của cô, đột nhiên nghĩ rằng nếu cô làm kinh doanh thì chắc chắn sẽ rất thành công.
Nhưng mà...
Trong chuyện xử lý quan hệ giữa người với người, có vẻ Triệu Huyền không giỏi lắm, vì vậy cô không thể làm kinh doanh được. Thật tiếc cho tài năng toán học xuất chúng của cô.
Nghĩ lại thì công việc quản lý tài liệu quả thực rất phù hợp với cô.
Phân loại, đọc tài liệu, sắp xếp và quản lý tài liệu.
Chắc cô sẽ vui lắm đây.
Sau khi thanh toán xong, Triệu Huyền mở vali và xếp những thứ như giấy vệ sinh vào trong.
Cô sắp xếp rất gọn gàng và ngăn nắp.
Cứ như mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế (OCD) (*) vậy.
(*) Chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế (OCD): Một số bệnh nhân OCD có thể lặp đi lặp lại các hành động sạch sẽ, nhưng họ không hề muốn như vậy. Họ buộc phải giữ mọi thứ gọn gàng ngăn nắp, nếu không họ sẽ bị căng thẳng tột độ. Cần nhấn mạnh rằng không phải ai mắc OCD cũng gắn liền với sự sạch sẽ quá mức.
"Như vậy sẽ nhẹ nhàng hơn cho anh." Triệu Huyền nói một câu mà Văn Văn không ngờ tới.
Thì ra cô cũng sẽ quan tâm đến cảm nhận của đối phương, chứ không phải hoàn toàn không cảm nhận được lòng tốt của người khác đối với cô như mọi người thường nghĩ.
Nghĩ đến đây, Văn Văn cảm thấy vui vẻ như trẻ con được nhận kẹo, lập tức xách chiếc vali và hai túi đồ lớn lên.
"Không sao đâu, tôi khỏe mà." Văn Văn nhẹ nhàng giơ mấy món đồ trên tay lên.
"Ồ, nhìn vậy mà anh khỏe thật, giống như khỉ đột ấy."
…
"Khỉ đột..."
Văn Văn bị cách miêu tả của Triệu Huyền làm tan nát cõi lòng, nghĩ lại thì thà rằng anh đóng vai yếu đuối còn hơn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!