*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Gió thu chợt nổi lên, Triệu Huyền kéo chặt cổ áo, rũ sạch đất trên rễ Hoàng Kỳ mới hái rồi buộc chặt chúng lại bằng dây thừng mảnh và cho vào giỏ tre phía sau lưng.
Hoàng Kỳ là một loại thuốc đông y thông dụng, nhưng Hoàng Kỳ hoang dã lại rất hiếm, vì vậy có thể bán được giá tốt.
Chiều muộn trong rừng sâu, mặt trời đang lặn dần, từng cơn gió lạnh thổi vào cổ Triệu Huyền. Cô bước nhanh hơn, muốn xuống núi sớm hơn.
"Gâu!"
Một tiếng chó sủa đã thu hút sự chú ý của Triệu Huyền. Dưới gốc cây bạch quả không xa, có một con chó ta bốn mắt với vẻ ngoài tinh ranh đang đứng sủa. Đó là Đại Bảo, chú chó mà Triệu Huyền đã nhặt về từ đống rác.
Sau khi lớn lên, ngoài việc trông nhà thì Đại Bảo còn đi theo Triệu Huyền vào rừng tìm thuốc. Mũi nó rất thính, thường tìm được những loại thuốc quý mà Triệu Huyền không nhìn thấy.
Triệu Huyền đi đến bên Đại Bảo, nhưng nó vẫn hướng về phía đống lá rụng mà sủa. Cô nhặt một cành cây sạch, xới xới đống lá. Cành cây chạm phải một phần cứng, đó không phải là đất, mà là… một cái sọ người.Trần Châu là một huyện nhỏ, đã nhiều năm không xảy ra vụ án mạng nào. Tháng này, Trần Châu đang trong quá trình đánh giá để được tuyên dương là một trong các thành phố kiểu mẫu xuất sắc trên toàn quốc, vậy mà vào lúc quan trọng như thế này lại xảy ra một vụ việc nghiêm trọng như thế.
Các cảnh sát đến hiện trường đều nhíu mày. Thứ nhất là vì thi thể này đã bị phân hủy nghiêm trọng. Vị trí phát hiện thi thể nằm ở sườn núi, nơi có độ ẩm và nhiệt độ rất thích hợp cho vi khuẩn sinh sôi, điều này khiến diện mạo của thi thể không còn dễ để nhận diện nữa. Thứ hai là vì họ hiểu rằng hiện tại đang trong giai đoạn đánh giá thành phố kiểu mẫu nên chắc chắn cục trưởng sẽ gây áp lực, thành phố cũng sẽ không đứng ngoài cuộc, lúc đó áp lực trên vai đội cảnh sát phụ trách vụ án này sẽ càng lớn hơn.
"Tên?"
"Triệu Huyền."
"Bao nhiêu tuổi?"
"20."
"Tại sao lại lên núi?"
"Đi hái thuốc."
"Cô phát hiện thi thể lúc mấy giờ?"
Người đang ghi chép lời khai của Triệu Huyền là cảnh sát hình sự Từ Chí, nhưng anh ấy chẳng có hoài bão lớn lao gì, cũng chỉ mới vượt qua kỳ thực tập. Tuy không sợ gặp rắc rối, nhưng anh ấy lại không biết cách đối phó với một vụ án mạng thực sự.
Khi đối diện với Triệu Huyền, Từ Chí có chút lúng túng vì cô gái trước mặt không giống người bình thường. Cô không hoảng loạn, cũng không bộc lộ cảm xúc gì khác, hỏi gì đáp nấy, chẳng khác gì như một con robot lạnh lùng.
"3 giờ." Mắt Triệu Huyền vẫn nhìn về phía thi thể như đang quan sát điều gì đó.
"Cô có phát hiện điều đặc biệt nào khác không?" Từ Chí đã hơi ngán trò chơi hỏi đáp này rồi. Những kỹ thuật thẩm vấn mà anh ấy học được ở trường gần như vô dụng trước cô gái điềm tĩnh này.
Triệu Huyền dường như có chút mơ hồ. Đôi đồng tử đen láy của cô phản chiếu màu xanh từ cây cối xung quanh, nhưng chính cô lại không có câu trả lời rõ ràng.
Pháp y vẫy tay ra hiệu cho Từ Chí. Vị pháp y này đã làm việc được 30 năm tại Cục Công an huyện và được điều động từ thành phố về. Ông ấy có nhiều kinh nghiệm, chỉ là tuổi tác đã cao nên tốc độ làm việc hơi chậm chạp.
Đúng lúc này, một chiếc xe cảnh sát hộp số tay (*) đỗ lại ngay bên cạnh Triệu Huyền, động cơ còn kịp phát ra một tiếng gầm trước khi tắt máy.
(*) Hộp số sàn (số tay) là loại hộp số ô tô mà tài xế điều khiển trực tiếp để thay đổi tỷ số truyền động. Đây là loại hộp số lâu đời nhất và nổi bật với cảm giác lái chân thật, thú vị và tập trung cao do yêu cầu thao tác liên tục với côn và sang số.
"Tiểu Từ, cậu cứ gặp con gái là lúng túng không nói được gì phải không?"
Giọng nói phát ra từ bên trong xe là của một nữ cảnh sát hình sự khoảng 40 tuổi. Đó là Lý Giai Trinh, Phó đội trưởng Đội cảnh sát hình sự. Giọng của Lý Giai Trinh to vang, cánh tay thô khỏe khoắn, trông còn oai phong hơn cả mấy nam cảnh sát đứng bên cạnh.
"Đội phó Lý ~ Mọi người đến đúng lúc quá. Đây là người phát hiện thi thể đầu tiên, tên cô ấy là Triệu Huyền. Để Văn Văn ghi chép tiếp nhé, em đi xem thi thể với pháp y Vương đây." Từ Chí thở phào nhẹ nhõm, anh ấy như gặp được cứu tinh, lập tức quay người đi về phía pháp y.
Một cảnh sát trẻ bước xuống từ ghế lái phụ, tiện tay nhận cuốn sổ ghi chép từ Từ Chí.
"Văn Văn, cậu đi ghi chép đi, tiện thể đưa cho Triệu Huyền một chai nước. Ai mà biết được Từ Chí đã hỏi cô ấy bao nhiêu câu vô nghĩa rồi."
Nói xong, Lý Giai Trinh cũng đi về phía pháp y để kiểm tra tình trạng thi thể.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!