Chu Tự Nam của ngày trước, dĩ nhiên đáng để tôi hạ mình đến mức thấp nhất.
Nhưng giờ thì không.
"Những thứ rác rưởi này, cô cũng cầm đi luôn nhé!"
Lâm Vi ôm đống đồ, ánh mắt ánh lên sự hân hoan.
"Cảm ơn chị, em sẽ đích thân giao lại cho sư huynh."
Tôi cũng mỉm cười.
"Không cần khách sáo, bất kể là đàn ông hay rác rưởi, cô đều nhận hết—quả nhiên xứng đáng là bãi rác tái chế."
Nhìn vẻ mặt đơ cứng của Lâm Vi, tôi hài lòng đóng sập cửa lại.
Chu Tự Nam muốn tôi cúi đầu xin lỗi.
Nhưng tại sao tôi phải xin lỗi?
Tôi chặn và xóa toàn bộ thông tin liên lạc của Chu Tự Nam.
Anh có kiêu ngạo của anh, tôi có lòng tự trọng của mình.
Từ đó, giữa chúng tôi không còn liên hệ gì nữa.
Tôi đi cầu xin giáo sư hướng dẫn của mình.
Hy vọng thầy có thể ra mặt giúp Đinh Dao quay lại nhóm.
Nhưng Đinh Dao từ chối.
"Người như anh ta, ai biết được nếu tôi quay lại có bị anh ta chèn ép không?"
"Không phân biệt công tư, nhóm đó sớm muộn gì cũng tan nát vì anh ta, tôi rút lui đúng lúc thôi."
"Cho dù phải bắt đầu lại từ đầu, tôi cũng không sợ. Chỉ là sau này sẽ làm phiền cậu nhiều hơn."
Cô ấy đầy tự tin, còn tôi thì mãi day dứt trong lòng.
Tôi lấy hết toàn bộ tài liệu và số liệu mình đã chuẩn bị ra.
Dù rất chi tiết, nhưng cô ấy vẫn phải mất rất nhiều công sức để theo kịp.
May mà trời không phụ người có lòng, chẳng mấy chốc cô ấy đã bắt kịp tiến độ.
Chuyện giữa Chu Tự Nam và Lâm Vi cũng lan truyền khắp trường.
Chỗ ngồi đôi ở hàng đầu lớp học công khai của giáo sư nổi tiếng.
Chiếc nhẫn đôi đặt làm riêng trên tay Lâm Vi.
Ảnh chụp đôi tại diễn đàn y học.
Áo cặp khi đứng cùng nhau trong căn
-tin.
Các bài đăng liên tục được đẩy lên tường confession của trường.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!