Chương 6: (Vô Đề)

Hối hận vì đã ở bên tôi suốt những năm qua sao?

Tôi sững sờ nhìn người đàn ông trước mắt đã hoàn toàn mất lý trí.

Ba năm thầm mến, bốn năm gắn bó.

Cuối cùng chỉ đổi lấy hai chữ "hối hận".

Lần đầu tiên, Chu Tự Nam vì một người phụ nữ khác, vì một chuyện tôi chưa từng làm.

Không nghe tôi giải thích, không xác minh.

Anh đã phán tôi tội chết.

Người mà tôi từng yêu sâu đậm nhất, người từng nói yêu tôi nhất.

Giờ lại dùng chính vết sẹo của tôi, biến thành lưỡi dao, đ.â. m thẳng vào tim tôi.

Cảm giác ấy thật kỳ lạ.

Người trước mắt bỗng trở nên tầm thường như bao người khác.

Anh không còn là người đàn ông rạng rỡ, phong độ và đẹp đẽ ngày xưa nữa.

Lần đầu tiên, tôi hiểu thế nào là "lụi tàn giữa đám đông".

Nước đã đổ, gương đã vỡ, không thể lành lại.

Chu Tự Nam đích thân giúp Lâm Vi làm thí nghiệm, dẫn cô ta đi tìm tài liệu và mượn thiết bị.

Anh còn dùng mối quan hệ của mình để liên hệ chuyên gia hướng dẫn cô ta tận tình.

Còn đối với Đinh Dao, người bạn cùng nhóm từ đầu.

"Nói nhiều thì chuyển nhóm đi, tôi không chào đón loại đồng đội thích chia rẽ nội bộ."

Đinh Dao không sợ hãi, nhìn thẳng vào anh.

"Tôi không thấy có lỗi, anh không đủ tư cách đuổi tôi."

"Các người có thể không có đạo đức, nhưng Thẩm Chi Nam không đáng bị các người lừa gạt."

"Cô ấy có quyền được biết sự thật."

Chu Tự Nam tức đến bật cười.

"Đã thế thì chuyển đến nhóm của cô ấy đi!"

"Ở nhóm tôi, đúng là phí hoài tài năng của cô."

"Tôi là nhóm trưởng, tôi đã xin trường ký giấy điều chuyển, hôm nay cô có thể rời đi."

Đồng tử Đinh Dao co rút vì kinh ngạc.

"Chu Tự Nam, sao anh dám?"

Ai cũng biết, từ lúc thành lập, nhóm thí nghiệm không được tự ý giải tán trừ khi có lý do bất khả kháng.

Việc này liên quan đến bài luận văn và khả năng tốt nghiệp của mỗi người.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!