Chương 3: (Vô Đề)

Trong ảnh chụp màn hình là bài đăng của Lâm Vi trên vòng bạn bè:

[Trên đời không có chuyện khó, chỉ cần có sư huynh! Ngày mai thi nhất định giành giải!]

Cô gái đứng bên cạnh Chu Tự Nam, nắm tay anh, tạo dáng cổ vũ.

Vẻ đáng yêu kiên định, tràn đầy tự tin.

Chu Tự Nam không hề từ chối.

Khoảnh khắc đó, tôi lạnh cả người.

Cảm giác ấy giống như tự tin mình làm bài được điểm tối đa, nhưng kết quả lại sai hoàn toàn.

Tất cả m.á. u nóng trong cơ thể như gào thét.

Khiến người ta chỉ muốn chui qua điện thoại, túm lấy cô ta ném thẳng xuống đất.

Nhưng ở bên Chu Tự Nam bao năm, tôi đã học được cách xử sự của anh.

Anh từng nói:

"Đừng bao giờ lãng phí thời gian và sức lực vì những người không đáng."

Tôi lưu lại video và ảnh chụp màn hình, lặng lẽ quay về trường.

Suốt một ngày một đêm, Chu Tự Nam không hề gửi tin hay giải thích.

Ngày hôm sau thi đấu, anh cùng Lâm Vi bước vào hội trường.

Dường như lúc đó mới nhớ ra tôi, ánh mắt người đàn ông hơi ngỡ ngàng.

"Em cũng tham gia cuộc thi à?"

Tôi nhìn anh chăm chú, "Một tháng trước em đã nói với anh rồi."

Chẳng qua anh không ghi nhớ mà thôi.

Trong thời gian tiếp theo.

Lâm Vi hoàn toàn bị tôi nghiền ép.

Đề tài nghiên cứu của cô ta thực sự quá yếu, nhiều dữ liệu hoàn toàn không hợp lý.

Cuộc thi này, tôi thắng rất dễ dàng.

Kết thúc cuộc thi, Lâm Vi mặt mày xám xịt, đứng một góc lặng lẽ lau nước mắt.

"Sư huynh, em xin lỗi! Là em quá kém, phụ sự kỳ vọng của anh."

Chu Tự Nam mặt lạnh, nhẹ giọng an ủi.

"Không sao, em đã làm rất tốt rồi."

Đinh Dao cười nhạo không kiêng nể.

"Trên đời không có chuyện khó, sư huynh cũng bất lực! Hôm nay là sân khấu của chị Nam nhà tôi!"

Rất nhiều bạn học có mặt tại đó.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!