Chương 2: (Vô Đề)

Một màn giải thích xong, tôi lại thành người đa nghi vô lý.

"Hừ! Anh còn chưa xong nữa à?"

Tôi lên tiếng thúc giục Chu Tự Nam.

Không khí lạnh đến cực điểm, Lâm Vi đứng ngẩn ra tại chỗ.

Chu Tự Nam dừng tay, hơi cau mày.

"Sắp xong rồi, đừng gấp."

Lâm Vi đứng sau lưng Chu Tự Nam, đáng thương nhìn anh.

Hoàn toàn không có ý định rời đi.

Cơn giận bùng lên.

Đang định bùng nổ, khóe mắt lại nhìn thấy bóng mình phản chiếu trên cửa kính.

Ngẩn người giây lát, rồi lại thấy nhẹ nhõm.

Không đáng để tức giận vì một "trà xanh", quá mất thể diện.

Khóe mắt Lâm Vi đỏ hoe, rụt rè nhìn Chu Tự Nam.

"Sư huynh..."

Anh không hề nhìn cô ta.

Lòng tự trọng bị tổn thương.

Cuối cùng cô ta chỉ có thể để lại một câu: "Em thật sự không cố ý."

Rồi thất thểu rời đi.

Chu Tự Nam chưa từng giận tôi.

Anh luôn biết cách nắm bắt cảm xúc của tôi.

Cho nên, anh chưa bao giờ phản bác tôi trước mặt người ngoài.

Dù lúc đó tôi có vô lý đến đâu, anh cũng chỉ nhẹ nhàng giải thích khi không có ai.

"Em cần gì phải nói thẳng như vậy, làm người ta không biết giấu mặt vào đâu."

Chu Tự Nam nắm lấy tay tôi.

"Trước đây em không như vậy."

Chu Tự Nam nghiêng đầu nhìn tôi.

"Gì cơ?"

Tôi ngẩng đầu nhìn anh.

"Trước đây, những lời như vậy đều là anh nói."

Là sinh viên ưu tú của đại học y, anh không thể không hiểu ý nghĩa của tin nhắn đó.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!