Thân thể anh run rẩy, đôi môi mấp máy thốt ra lời xin lỗi.
"Xin lỗi."
"Anh chưa từng có tình cảm với cô ấy, người anh yêu, từ đầu đến cuối, chỉ có em."
"Là anh quá tự cao."
"Anh chưa từng nghĩ sẽ thật sự làm tổn thương em."
Lời sám hối của Chu Tự Nam với tôi giờ đây không còn ý nghĩa gì.
"Chuyện làm tổn thương người khác, anh đã làm rồi, thì đừng giả vờ hối hận nữa."
Có thể, những điều anh nói đều là thật.
Nhưng tôi sẽ không bao giờ vấp ngã cùng một chỗ lần thứ hai.
Cũng sẽ không cho bất kỳ ai thêm cơ hội để tổn thương tôi lần nữa.
Chu Tự Nam không đồng ý chia tay.
Trong mấy ngày trước khi tôi rời đi, anh gần như luôn kề cận bên tôi không rời nửa bước.
Còn về Lâm Vi.
Chu Tự Nam đã đăng bài lên cả vòng bạn bè và tường confession trong trường để giải thích và xin lỗi.
Chỉ sau một đêm, Lâm Vi lại trở thành con chuột chạy qua đường ai ai cũng muốn đánh.
Trước khi đi, tôi thuê luật sư viết một lá thư cảnh cáo gửi cho cô ta.
Dù không có nhiều tác dụng, nhưng cô ta cũng bị dọa cho không nhẹ.
Khi đến gặp tôi, quầng mắt thâm đen, lớp kem nền dày cũng không che được vẻ tiều tụy.
"Ngày nhập học em đã biết đến chị rồi."
Tôi hơi bất ngờ.
"Hôm đó sư huynh đang đợi chị, em đến hỏi đường, anh ấy chỉ giúp em. Em muốn thêm anh ấy làm bạn nhưng bị từ chối."
"Sau đó em nhìn thấy chị, sư huynh vừa trông thấy chị liền cười, hỏi chị muốn ăn gì."
"Nhưng chị từ đầu đến cuối không nhìn anh ấy lấy một lần, chỉ chăm chăm xem tài liệu trong tay."
Lâm Vi lộ vẻ chế giễu.
"Người xuất sắc như anh ấy, chị căn bản không xứng."
"Chẳng qua em biết anh ấy muộn hơn chị vài năm, nếu không, em tuyệt đối không thua."
Cô ta như thể cuối cùng cũng tìm được lý do để biện hộ cho thất bại của mình.
Tôi khuấy muỗng, uống hết bát súp nấm.
Thật ra, súp nấm không hành ăn cũng vẫn rất ngon.
Bị tôi phớt lờ, ánh mắt Lâm Vi đỏ hoe vì tức giận.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!