Liễu Vũ đi theo hai huynh muội tiến vào chân núi, đến được cái thôn có tên "Liễu Gia Thôn"
Thôn này giống như cổ trấn được bảo trì tương đối tốt, phòng ở kết cấu thổ mộc, dọc theo hai sườn bên đường có dân cư, cửa hàng, còn có nhà cửa. Điểm không giống cô trấn là ở đây không hề có một đồ vật hay phương tiện hiện đại hoá nào, cũng không có loại xe ngựa trên trên phim truyền hình nhưng có một ít hài tử đang chơi đùa.
Bảy, tám hài tử tụ về một gốc, mỗi người trên tay cầm hạt giấy thi triển một loại pháp thuật gì đó, thi nhau xem hạt giấy của ai bay cao, xa hơn.
Lúc bọn họ đi ngang đám hài tử này, bọn chúng hướng nhìn về phía bọn họ, hạt giấy đều rơi xuống không một ai thắng trong cuộc thi này.
Trong thôn cũng không có người đi đường, nhìn rất quạnh quẽ nhưng bên trong cửa hàng thì có người, bọn họ cũng giống như anh em Liễu Thụ, mặc đạo bào màu nguyệt bạch, nhưng chỉ một số ít, đa số bọn họ mặc chính là đạo bào màu xanh nhạt, đồ mặc làm tạp dịch và đồ của tiểu nhị.
Khi hai huynh muội gặp được người mặc đạo bào nguyệt bạch thì căn cứ chào "Sư huynh, sư tỷ, sư thúc" mà xưng hô. Cứ như vậy mà từ bối phận thấp đến bối phận cao mà hành lễ, cùng bối phận sẽ khom lưng chấp tay hành lễ một cái, nếu bối phận cao hơn chỉ gật đầu xem như đáp lễ.
Liễu Vũ thông qua bên đường quan sát rồi đưa ra kết luận. Người mặc đạo bào màu nguyệt bạch như Trương Tịch Nhan có địa vị tương đối cao, đạo bào màu xanh nhạt thân phận địa vị thứ chi, đồ làm tạp dịch cùng với tiểu nhị là có địa vị thấp nhất.
Đi không bao xa, cô được đưa đến trước viện cửa toàn nhà cao cửa rộng.
Viện này so với loại năm tiến đại trạch còn lớn hơn. Chiếm một khu vực rất lớn. Biển hiệu trên cổng lớn đề năm chữ to " Ngoại Môn Tạp Dịch Phòng" chữ như rồng bay phượng múa.
Liễu Vũ nhìn chằm chằm năm chữ này mà choáng váng.
Theo kinh nghiệm đọc hai bộ tiểu thuyết huyền huyễn của mình, ngoại môn là loại chưa nhập môn, đều không được xem là đệ tử bổn môn còn là tạp dịch phòng. Nơi này cùng với làm tạp dịch hẳn là giống nhau, là môn phòng có địa vị thấp nhất. Làm việc đều là người hầu, tạp dịch để kiếm sống. Này nếu đặt ở một gia đình giàu có thì gọi là nha hoàn tiểu tư phòng đi?
Cô đường đường là một phú nhị đại, nay lại lưu lạc đến nổi phải làm nha hoàn thậm chí là làm tạp dịch?
Liễu Vũ nhìn mấy chữ trên biển hiệu, cảm thấy hơi nóng không muốn bước vào trong.
Liễu Thụ quay đầu nhìn cô, nói: "Vào đi, trước tiên ta sẽ cho ngươi đi làm lệnh bài thân phận, nếu không có gặp phải đội hình phòng tuần tra, ngươi lại là cổ yêu, nói không chừng sẽ nhầm ngươi là trộm lẻn vào để phóng độc hại người, có thể sẽ bị tru sát hoặc là bị bắt về hình phòng tra khảo, thẩm vấn."
Liễu Vũ nhớ tới Trương đại lão lợi hại, lại nghe đến hai chứ "Hình phòng" nghe tên liền biết chỗ không tốt lành gì, nghĩ thôi cũng đủ biết vô đó để làm gì, không cần đoán cũng biết chính mình làm không lại. Đến một chỗ mới, được cấp một thân phận mới, là rất cần thiết. Loại thời điểm này liền không câu nệ tiểu tiết. Cô đi theo vào, đập vào mắt đầu tiên là một ảnh bích, tiếp theo lại là một cái tiền viện thật lớn, còn có rất nhiều người mặc đạo bào xanh nhạt đang luyện tập các loại pháp thuật.
Trong đó hỗn loạn hai loại người mặc hai màu xanh nhạt và nguyệt bạch.
Bọn họ nhìn thấy Liễu Thụ, Liễu Nhứ hai huynh muội bọn thì hành lễ, sau đó động tác nhất trí mà nhìn chằm chằm Liễu Vũ rồi quay sang nhìn nhau nghị luận sôi nổi.
Liễu Vũ thính lực cực kỳ tốt, bọn họ nhỏ giọng nghị luận hay là nói chuyện lớn tiếng thì cũng như nhau.
Có người nói cô thật đẹp, lại bị đồng bạn khinh bỉ, nói: "Ngươi không thấy cô ấy không giống người bình thường sao, rõ ràng là một con yêu"
Có to nhỏ tò mò quản sự tại sao lại nhận cô ấy vào ngoại môn đệ tử của bọn họ.
Rất nhiều người lại chưa tưng thấy qua yêu, thực ngạc nhiên, lại thực kinh ngạc cảm thán, yêu mang bộ dáng này, quả nhiên là yêu nữ, thật yêu a..
Liễu Vũ nghe được thật muốn dỗi: "Nhà ngươi mới là yêu đó, cả nhà ngươi mới là yêu."
Bất quá, Liễu Vũ cảm nhận sâu sắc một điều là gì cô đang ở xa hội nhân loại, với bộ dáng của bản thân thì đúng tám phần là dị loài.
Có điểm... hụt hẩng. Làm một người bị mắng là yêu nữ, có thể xem như đang được khen ngợi đi, vì bản thân đẹp, mị lực cao nên bị người khác đố kỵ. Làm một cái phi nhân loại, bị mắng thành yêu nữ, liền thật chưa chắc đây là lời hay.
Dù sao Liễu Vũ sau khi nghe bọn họ nghị luận thật không thoải mái cũng không thể dỗi ngược lại bọn họ.
Cô bày ra một bộ lãnh đạm, theo hai huynh muội vào nhà chính.
Nhà chính rất lớn, bày rất nhiều quầy văn kiện được làm từ gỗ, hai huynh muội bọn họ lấy chìa khoá mở ngăn tủ, lấy vỡ ra, trước tiên là cho cô làm đăng ký thân phận, hỏi: "Tên"
Liễu Vũ nói: "Liễu Vũ"
Liễu Thụ nói: "Tên Thật"
Liễu Vũ đáp: "Liễu Vũ"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!