Chương 7: (Vô Đề)

Thời điểm Liễu Vũ tỉnh lại, phát hiện mình lại ở trong tiểu đỉnh, ngâm mình trong dòng chất lỏng không màu, có mùi dược nhàn nhạt, vẫn như cũ là bị đặt trên bàn, nhưng không phải trong phòng trước kia mà là một cái sơn động phi thường râm mát.

Sơn động này so cái căn phòng lớn hơn một chút, tới gần chỗ động bích có bày không ít ngăn tủ, còn có một cái bàn làm việc cũng chiếc giường La Hán. Gia cụ đều làm từ gỗ, dùng đều là loại gỗ tốt nhất, thủ công vừa nhìn liền biết rất chắc chắn.

Sơn động có cánh cửa, rộng mở, xuyên thấu qua cửa có thể nhìn thấy bên ngoài, có "Người" lui tới, rất bận rộn, rất ồn ào.

Những người này màu da đều không giống người bình thường. Một ít người chuyển thành màu đen, số ít có màu xanh lè, một ít thiên về màu tím, có số thiên về màu hồng. Còn có một số trên da có lông dài, một số mọc ra vảy hoặc bị sừng hoá còn lại nhìn như tang thi. Bọn họ ăn mặc đạo bào, còn có búi tóc của Đạo gia, sửa soạn rất giống một đạo sĩ, nhưng trên người lại mang một cỗ mùi vị thật nòng. Mùi vị đó giống như lấy độc trùng trộn lẫn với dược liệu và quậy đều với nhau.

Không phải là mùi khó nghe mà làm cho người ta có cảm giác thèm.

Liễu Vũ tâm nói: "Không lẻ bị đói hoá điên rồi đi?"

"Tỉnh?" Phía sau không hề dự liệu mà vang lên giọng nói của người già, thanh âm nghẹn ngào đặc quánh cực kỳ khó nghe.

Liễu Vũ từ tiểu đỉnh ló đầu ra ngoài xem, liền thấy lão đạo sĩ đã nhặt cô ở bờ đất trồng rau nhìn như tang thi còn mang theo cuốc nhìn cô với đôi mắt với đồng tử khuếch tán tựa hồ người chết, nói có bao nhiêu khiếp người liền có bấy nhiêu khiếp người.

Liễu Vũ từ tiểu đỉnh bay ra ngoài, khách khách khí khí mà chào hỏi: "Lão đạo trưởng hảo, không biết xưng hô như thế nào?"

Ngoài cửa xuất hiện hai người cỡ đôi mươi mặc đạo bào màu nguyệt bạch, một nam một nữ, lớn lên đều rất xinh đẹp, sau khi tới họ cùng nhau hành lễ: "Trạch Lam lão tổ tông, người tìm chúng ta?"

Lão tổ tông? Cô quay đầu nhìn về lão đạo sĩ kia, ở trong lòng âm thầm suy đoán: "Đây là bánh chưng tinh sống lại sao?" Nhưng không dám hỏi ra miệng, cô sợ bị đánh.

Lão đạo sĩ tang thi đất trồng rau dùng thanh âm "Nghẹn ngào" tả lời một tiếng "Ân", nói: "Ở đỉnh núi linh dược viên nhặt được một con tiểu cô yêu ăn dụng xuyên tâm liên ngàn năm, ăn hết năm cây, liền bên trong dược cổ đều bị nàng ta nhai không còn gì."

Liễu Vũ "Ách" một tiếng, đầy mặt dại ra mà chớp chớp mắt, nói: "Đã quấy rầy, số đồ ăn đó...... Số đồ ăn đó lớn lên nhìn chỗ nào giống linh dược? Còn là ngàn năm?" Cô dựa vào kinh nghiệm xem được từ hai bộ tiểu thuyết huyền huyễn, phàm là vật lên tới ngàn năm đều rất quý đi? Đã vậy còn ăn vụn? Cũng được đi, xem ra chỗ đó cũng không phải là đất trồng rau của cô.

Hai vị đạo sĩ, một nam một nữ đầu đầy mờ mịt liếc mắt nhìn nhau sau đó cùng nhìn về phía người trước mặt, tâm nói: "Thật đúng là cái yêu nữ."

Yêu nữ này lớn lên thật yêu diễm xinh đẹp, môi hồng diễm diễm phiếm ánh sáng, như là cô có thể tuỳ thời dùng miệng thu đi hồn người khác. Cặp mắt kia của cô mang màu hồng sâu kín, tròng mắt lại là song tầng, khi nhìn qua có thể mang con người và hồn phách cùng nhau nhìn thấu. Làn da cùng thân hình đều hơi trong suốt, trắng so với tuyết hơn tới ba phần nhưng lại không phải dạng trắng tái nhợt của người chết, mơ hồ có một tầng ánh hồng lượn quanh giống như cơ thể được bao một tầng lụa đỏ mỏng, xem đến người khác muốn sờ thử xem có thật là có tầng lụa hay không. Khi cô nháy mắt hoặc lộ ra biểu tình nhìn cực kỳ yêu mị mang theo vẻ không màng thế sự, dễ được lòng người làm đầu óc hoang mang rối loạn, cảm thấy bị hấp dẫn một cách kỳ lạ. Kiểu quần áo cô mặc thật kỳ quá, quần chỉ dài tới đầu gối, rộng mở, bên trong tầng dưới chót là chiếc áo với cổ áo kéo dài đến trước ngực, mơ hồ có thể nhìn thấy đến... khe rãnh, còn có thể thấy được hình dáng khuôn ngực, tay áo chỉ che được nửa cánh tay còn lại lộ ra ngoài, với làn da hoạt nộn làm trong đầu người ta cảm nghĩ miên man. Phải niệm Thanh Tâm Chú vài lần để tĩnh tâm.

Xuyên Tâm Liên là loại kịch độc chí âm chí hàn, dược tưới từ dịch cổ của độc trùng cổ, người thường chỉ sờ thôi là đã mất mạng. Con yêu vật này ăn những năm cây mà không bị độc chết, còn có thể bảo trì hình người đứng nhảy nhót tung tăng ở chỗ này.

Tiểu cổ yêu? Khi nào thì phía trước cổ yêu có thêm chữ "Tiểu"?

Nói về cổ loài có thể chia thành nhiều cấp bậc. Loại cổ người bình thường chăn nuôi chỉ cho ra được phàm cổ là loại cổ thấp kém nhất. Đem một lượng lớn độc trùng đặt vào chung một chỗ đựng cho chúng xé nát ăn thịt lẫn nhau, còn lại con duy nhất đó chính là cổ.

Đem nhiều cổ đặt nuôi chung với nhau hoặc là nuôi ngoài môi trường nơi có nhiều độc trùng. Những chỉ cổ này lại cắn nuốt lẫn nhau sinh ra dị biến trở nên hung ác hơ so với cổ khác. Nơi cổ loại đó xuất hiện cơ hồ cổ ở khu vực đó đều trở thành đồ ăn của nó, nó có thể thả dộc tính để dưỡng cổ khác, khiến cho những cổ đi theo này cũng trở nên hung ác. Loài này được xưng là cổ vương.

Một vạn chỉ cổ bên trong chỉ có thể dưỡng ra một cổ vương, loại này đều là khả ngộ bất khả cầu.

Có một ít cổ vương sống lâu rồi có thể phát sinh dị biến, tiến hoá ra một ít thần thông bản lĩnh. Như người giống nhau ở mỗi nơi có phương pháp tu luyện riêng, bắt đầu tu luyện, gọi là cổ tinh. Vô luận là động vật hay thực vật chỉ cần hiểu được tu luyện đều được xem là tinh quái.

Tinh quái tu luyện đến có thể biến ảo hình thái, nói được tiếng người thì gọi là yêu!

Cổ tu luyện thành yêu đó là Cổ Cổ Tông, ngàn năm đạo hành khởi bước, trừ phi trời sinh là thần loại hoặc linh loại vừa sinh liền có khả năng biến ảo hình thái, loại này là khó lường nhất.

Được xưng là "Trạch Lâm lão tổ tông" lão đạo tang thi đất trồng rau, không để ý đến phản ứng của bọn họ, phân phó nói: "Đem cô ta đến ngoại môn tạp dịch phòng của các ngươi, để cô ta làm việc gán nợ, khi nào nợ được thanh toán đủ, mang cô tới chỗ ta."

Hai vị đạo trưởng trẻ tuổi quay mặt nhìn nhau, đầu óc lướt qua suy nghĩ. Hi người học bên ngoại môn được xem là chưởng phòng. Với bọn họ muốn mua được một tấc Xuyên Tâm Liên làm việc liền mấy trăm năm còn không mua nổi. Đỉnh núi linh dược viên đó là dược viên của lão tổ. Dược liệu bên trong họ nghĩ còn không dám nghĩ.

Này tiểu cô yêu... Tiểu.. cổ yêu làm đến khi nào mới xong được hết nợ. Nếu cả đời bán mình để làm với thọ mệnh dài như nó biết đâu một ngày nào đó có thể trả xong nợ.

Hai gã đạo sĩ trẻ tuổi hành lễ, lĩnh mệnh. Đối với tiểu cổ yêu khách khí, nói: "Xin mời theo chúng ta" đạo hạnh cỡ này, không dám đắc tội.

Liễu Vũ hướng tang thi lão đạo đất trồng rau cuối chào, rồi đuổi theo hai vị đạo sĩ trẻ tuổi. Người sống nha! Hai cái con người sống sờ sờ đó! Trừ bỏ Trương Tịch Nhan ra, tính đây nữa là cô đã gặp được ba cái người sống.

Thật tốt quá, cô rốt cuộc có thể trở lại thế giới nhân loại.

Loại thời điểm này không còn phải về lại sinh sống ở thành thị trước kia, chỉ còn có thể cùng với nhân loại sinh sống đã là kinh hỉ rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!