Trương Tịch Nhan dùng ảo trận đem chính mình phong đến kín mít, nỗ lực làm cảm xúc chính mình bình phục.. tận lực không chế thanh âm bảo trì vững vàng, để tránh làm Liễu Vũ nghe ra khác thường.
Thật sự là vừa nghẹn vừa túng lại vừa thẹn thùng.
Nàng ngâm cổ dược, phân bố ra ngoài hỗn hợp tạp chất dưới làn da, sau lại bài tiết dưới dạng dầu boi trơn kết thành một tầng thật dày. Tuy cái này đối với nàng mà nói cùng với ghét bẩn người thường không có gì khác nhau, nhưng… bị người thích moi ghét bẩn, làm người phi thương túng quẫn.
Sau khi Trương Tịch Nhan túng quẫn qua đi, nghĩ nghĩ lại rất vui vẻ.
Liễu Vũ thường xuyên biểu hiện ra một bộ thái bộ "Tôi cùng chị không thân, không nghĩ cùng chị có liên quan gì", nhưng loại sự tình giúp người khác loại bỏ ghét bẩn, chỉ có người thật sự thân cận mới có thể làm ra được.
Liễu Vũ nói cái gì đều có thể nghe, nhưng chỉ nên tin ba phần là được. Liễu Sĩ Tắc cha ruột của Liễu Vũ bán một phần mộ của tổ tiên để lập nghiệp, lúc trước đầu tư tài chính, không thiếu việc qua lại hỗn tạp. Về sau khi đầu tư tài chính là tràn đầy loại kịch bản người đưa ta đẩy, cảnh này khiến Liễu Vũ từ nhỏ đã thấy trên đời có nhiều hãm hại cùng lừa gạt.
Mà trong nhà cô thuộc dạng nhiều tiền, chính mình lớn lên lại xinh đẹp, thành tích học tập cũng khá tốt, người muốn đánh chủ ý lên cô không thiếu, khiến cho cô dưỡng thành một tật xấu là tâm phòng bị quá cao, lòng nghi ngờ rất lớn. Gặp người sẽ nói tiếng người, gặp quỷ sẽ nói tiếng quỷ, tràn ngập xe lửa chạy loạn là thường quy của Liễu Vũ.
Vứt bỏ hết thảy biểu tượng, trước kia Liễu Vũ là một người rất hiếu thắng, không có loại cảm giác an toàn như người thường, có thể xem là một phú nhị đại tương đối ưu tú. Cô có tính tình của một đại tiểu thư, biết trong nhà có tiền, càng biết trừ bỏ điểm tiền, cái gì đều không phải, lại có tính hiếu thắng nhưng không muốn nhận, dẫn tới dùng tầng tầng ngụy trang bao bọc lấy chính mình.
Nàng vô tình trộm nhìn nội tâm Liễu Vũ, mà quá khứ của hai có nhiều chuyện xảy ra, đối với Liễu Vũ rất khó để biết được hết.
Dựa theo tính tình của Liễu Vũ cùng phong cách hành sự của cô, nếu thật sự chán ghét nàng, sớm đã đập phá trận pháp để rời đi rồi, thậm chí có thể sẽ nhân lúc nàng bị thương mà làm khó nàng một phen hoặc là hố nàng một trận, không phải là phản ứng của hiện tại.
Trương Tịch Nhan bình phục xong tâm tình, nhớ tới Liễu Vũ còn ở bên cạnh, lại bỏ cho bản thân thêm một tầng ảo thuật, lúc này mới thay nước sạch để tắm rửa. Nàng đem từ đầu đến chân của bản thân tắm đến thật sạch sẽ, sau đó thay quần áo sạch sẽ, đem nhẫn mang lại lên tay.. lại xem hai con cổ ngủ say trong đỉnh.
Bản mạng linh cổ của nàng vẫn như cũ vẫn đang trong trạng thái chết cứng, nước cổ dược cũng đã thấy đế.
Thương thế của nàng quá nặng, khi tiến vào trạng thái chết cứng đối với ngoại giới sẽ liền mất đi cảm giác, không hề có năng lực chống cự. Bản mạng linh cổ là Hoa Thần Cổ, năng lực hồi phục so với nàng mạnh hơn, nếu cùng ngâm một loại thuốc ngâm, bản mạng linh cổ sẽ khôi phục trước nàng. Bản mạng linh cổ không có ý thức của chính mình, tương đương là một bộ phận của thân thể nàng, toàn chịu nàng thao tác, nhưng nó lại là một cơ thể có sinh mạng độc lập.
Nếu không có nàng thao tác lại chịu ảnh hưởng của ngoại giới và dược liệu ngâm, có khả năng sẽ phát sinh tình huống vô thức phệ chủ. Nàng ngủ sâu, bất tri bất giác liền bị bản mạng linh cổ ăn sạch chính mình thật nguy hiểm. Tuy xác suất phát sinh cực thấp, nhưng không thể không phòng.
Trương Tịch Nhan đối với Liễu Vũ người thích các loại tiện tay cư nhiên không đem bản mạng linh cổ của nàng ném vào trong bồn tắm, hoặc là biết được sẽ có tai họa, cũng có chút ngoài ý muốn, không khỏi nhìn Liễu Vũ thêm một chút, hoài nghi Liễu Vũ là sợ quấy rầy đến nàng dưỡng thương mới không có làm bậy. Đủ loại dấu hiệu cho thấy, Liễu Vũ nhiều ít cũng có chút để ý đến nàng.
Nàng đem bản mạng linh cổ thả lại vào trong cơ thể, lại đi xem một con cổ khác, Móng Heo.
Móng Heo là bản mạng linh cổ của cha ruột kiếp trước của nàng cũng là tiền nhiệm Đại Tế Tư bộ lạc Hoa Tế. Sau khi cha của nàng chết, Móng Heo vẫn còn sống, vẫn luôn thế nàng túc trực bên linh cữu của cha nàng. Mấy ngàn năm qua đi, hài cốt của cha nàng đã sớm hóa thành bụi bặm, Móng Heo vẫn thủ ở phần mộ của cha nàng. Về sau ngẫu nhiên nàng lại trở về phần mộ của cha nàng, phát hiện Móng Heo, từ lúc đó về sau Móng Heo vẫn luôn đi theo nàng.
Khi nàng và thiếu Vu còn nhỏ, cha nàng vội vàng dẫn dắt tộc nhân chạy trốn, không có thời gian chiếu cố các nàng, khi đó bảo hộ các nàng là Móng Heo. Khí đó Móng Heo nhỏ như tằm, ánh vàng rực rỡ, tên là Tiểu Kim. Sau khi nàng chuyển thế, lại tái ngộ với Móng Heo, nó đã biến thành một lão cổ tu luyện mấy ngàn năm, hình thể đã lớn hơn gấp mười lần, béo đến giống như một cái móng heo. Khi đó nàng thần hồn chuyển thế, ký ức kiếp trước còn chưa cùng thân thể dung hợp. Nên không quen biết Tiểu Kim, liền đổi cho nó một cái tên mới.. Móng Heo.
Khi nhóm Quỷ đế làm khó dễ muốn mang Vu thần thụ cùng thiếu Vu đi, thân nàng bị thương đã kiệt sức, ngay cả đứng cũng không nổi, là Móng Heo đã lấy mấy ngàn năm đạo hạnh tu hành khởi động nàng dọn đi Thánh Sơn.
Nó đối với nàng mà nói, tựa như một trưởng bối vẫn luôn bảo hộ nàng. Hiện giờ, vẫn đang ở trạng thái chết cứng, không biết khi nào mới có thể tỉnh lại.
Trương Tịch Nhan đổ thêm một ít nước thuốc cho Móng Heo, đem nó ngâm mình trong cổ đỉnh, thu hồi vào trong tay áo càn khôn.
Trương Tịch Nhan không để ý tới Liễu Vũ đang ghé ở trên cửa sổ, đi tìm Lê Vị.
Lê Vị hiện giờ cùng trẻ con Nhân tộc 2-3 tháng tuổi không sai biệt lắm, đang nhắm mắt nằm ở trên nệm giường. Cô ấy không ngủ, thông qua hô hấp đều đều cùng dòng khí luân chuyển khắp cơ thể có thể thấy được là đang tu luyện, rất là khắc khổ.
Nàng xem khí sắc Lê Vị cũng thực tốt, không chỉ không có bị đói, ngược lại được dưỡng đến trắng trẻo mập mạp, thịt trẻ con cũng mọc ra tới, liền biết Vu thần thụ không ít lần leo lên thuyền để đút cho hài tử ăn.
Vu thần có tiếp dẫn chi lực, bất luận nơi nào cũng có thể tự quay trở lại, ngoài ra cảm giác vô cùng cường đại, là lựa chọn tốt nhất để thăm bảo tìm vật. Nhưng mà, Vu thần hố người bản lĩnh cũng là cấp thần, Liễu Vũ so với nó cũng chỉ tính là mây bụi, nàng định từ trong tay Vu thần lấy ra một ít đồ vật, phí công nhờ chi bằng tự mình đi tìm.
Có một ngoại lệ, đó là thiếu Vu. Vu thần đối với thiếu Vu muốn gì được đó, cắt cây mây chặt nhánh cây cũng chưa hai lời, muốn cái gì là cho cái đó.
Nàng muốn mau chóng tìm đủ dược liệu làm dưỡng nguyên hương cho Liễu Vũ, chỉ còn có thể nhờ Vu thần hỗ trợ. Liễu Vũ không xem sách được, vô pháp tu luyện, không phải vì không có hứng thú hay sách khó hiểu mà bởi vì hồn phách bị thương quá nặng, không làm được việc hao phí tâm thần được.
Trương Tịch nhan lấy ra phương thuốc dưỡng nguyên hương, đưa cho Lê Vị nói: "Nhìn cái này xem."
Lê Vị mở mắt ra, tiếp nhận phương thuốc, sau khi xem xong không thể vặn mà liếc mắt nhìn Trương Tịch Nhan, lại quay đầu hướng tới phương hướng đuôi thuyền nãi thanh nãi khí mà hô: "Mẹ.."
Cô ấy vừa dứt lời, trong phòng trống rỗng bỗng nhiên xuất hiện một đoạn cây mây đong đưa, rất giống đang nói: Ở đây.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!