Chương 49: (Vô Đề)

Liễu Vũ làm một giấc mộng.

Cô mơ thấy chính mình ấn Trương Tịch Nhan trên một chiếc giường lớn mềm mại làm chuyện thiếu nhi không nên làm.

Ngón tay trắng nõn tinh tế của Trương Tịch Nhan mang chiếc nhẫn kim cương, đó là nhẫn cưới của hai nàng, mỗi người một chiếc.

Cô dùng cánh tay gắt gao mà chế trụ Trương Tịch Nhan, đối với Trương Tịch Nhan người siêu đại chừng mực làm việc quá mức. Trương Tịch Nhan nhắm mắt lại, trên mặt hiện lên nhàn nhạt đỏ ửng, vì ngày đó trên gương mặt dung nhan tự nhiên có vài phần lạnh lẽo thêm vài phần vũ mị, cực kỳ câu nhân.

Xúc cảm da thịt gần kề, hô hấp hỗn loạn, phảng phất như gần kế bên tai.

Hai người gắt gao quấn quanh ở bên nhau xúc cảm này vô cùng tốt đẹp, liền phảng phất như có được cả thế giới, lại thật ngọt ngào, làm người thật không muốn tỉnh.

Trông bất tri bất giác, cô cùng Trương Tịch Nhan xuất hiện ở một mảnh núi sâu, trong rừng hoang dã.

Cô đối với Trương Tịch Nhan lại trở nên vô cùng chán ghét, cảm thấy Trương Tịch Nhan giả vờ trâu bò, vì thế kêu nàng là Trương Thập Tam. Cô giăng bẫy làm Trương Tịch Nhan dẫm phải kẹp bắt thú, bắt Trương Tịch Nhan làm tù binh, Trương Tịch Nhan rốt cuộc cũng rời vào tay của cô, cô có oán báo oán, có thù báo thù, đem vớ thúi đã leo một vòng trên núi không giặt nhét vào trong miệng Trương Tịch Nhan, làm Trương Tịch Nhan ghê tởm đến ói ra.

Trương Tịch Nhan bị kẹp bắt thú làm bị thương ở mắt cá chân, miệng vết thương bị nhiễm trùng rất nặng, nhìn giống như sắp chết, đi không nổi, hôn mê miên man, cô lại đem Trương Tịch Nhan nhốt ở trong lồng sắt nâng đi.

Cảnh trong mơ đột nhiên im bặt.

Liễu Vũ tỉnh lại.

Cô ghé vào sách so với gạch còn dày hơn, ngửi được tất cả đều là mùi thuốc nồng đậm, những dược liệu đó còn theo làn da thấm vào cơ thể của nàng, tựa hồ là thuốc bổ.

Các nàng không có trên núi, mà là đang ở trên thuyền xung quanh đen như mực.

Liễu Vũ quay đầu nhìn về hướng Trương Tịch Nhan đang trong bồn tắm liền một điểm tim nhảy hô hấp đều không có, mạc danh có lại cảm giác thật đau lòng thật khó chịu, đại khái là cảm xúc mới vừa nảy từ trong mộng kéo tới hiện thực đi.

Cô phỏng đoán, rất có thể là Trương đại lão… Ách, cởi sạch như vậy để phao tắm làm cho cô có một loại tâm lý ám chỉ, mới dẫn đến vừa rồi sinh ra cảnh đó trong mơ. Bao gồm cả nhẫn, là do cô nhìn thấy Trương Tịch Nhan tháo xuống thật cẩn thận mà cất đi.

Cảnh trong mơ cực kỳ chân thật, vô luận là cảm xúc, hay xúc cảm đều như là thật sự đã từng phát sinh qua, làm sau khi cô tỉnh lại, vẫn có một loại cảm xúc quấn quanh trong lòng của cô, rất khó chịu, lại rất muốn sa vào ở cảnh trong mơ không muốn tỉnh.

Cô thầm nghĩ: Chắc là Trương Tịch Nhan có độc đi.

Bằng không, cô như thế nào lại đối với Trương Tịch Nhan như vậy ở trong mộng.

Đến cả việc cô đã nhét vớ thúi vào trong miệng của Trương đại lão, còn xém chút nữa đã hại chết Trương đại lão là càng không thể, nói cách khác, cô nếu làm như vậy sao có thể sống được tới bây giờ.

Liễu Vũ nhanh chóng bình tĩnh lại, chải vuốt rõ ràng lại các manh mối, cô càng thích thời khắc bảo trì lý trí thanh tỉnh, mà không phải bị cảm xúc chi phối.

Bốn phía một mảnh tĩnh mịch, liền một điểm tiếng gió cũng không có.

Thuyền to như vậy, giống như một toàn mộ địa cung thật lớn.

Đặc biệt là bồn tắm bên cạnh còn có một Trương Tịch Nhan đang phao tắm mà không có hô hấp cùng tim đập, liền làn da cũng biến thành màu xanh lục giống màu nước tắm, nhìn liền càng giống. Nếu không phải trước đó Trương Tịch Nhan đã nói trước cho cô nếu nàng chết thi thể sẽ không còn tồn tại, Liễu Vũ cảm thấy chính mình không nghĩ nhiều cũng khó.

Cô biến thành hình người, đi qua chống nạnh, tức giận mà kêu: "Đại lão, có thể mở ra bố trận một cái không? Để cho tối đi ra ngoài."

Trương đại lão một chút phản ứng cũng không có.

Liễu Vũ lại kêu: "Đại lão, tỉnh tỉnh."

Trương Tịch Nhan vẫn như cũ, không có phản ứng.

Liễu Vũ tiến tới bên tai Trương Tịch Nhan kêu: "Đại lão, rời giường, mở cửa dùm."

Trương Tịch Nhan không hề phản ứng, mà Liễu Vũ tinh tường nghe thấy một cổ mùi vị như là pha lẫn mùi thuốc và mùi của dầu bôi trơn khó lòng giải thích được. Màu xanh lá trên người Trương đại lão không phải là rêu xanh mà là phiếm du ánh lên màu xanh lá.

Liễu Vũ lén thò tay qua cọ một chút ở trên tay, dính vào tay trơn trượt, thấy thế nào đều giống như mỡ động vật thấm ra ngoài.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!