Chương 40: (Vô Đề)

Bọn họ muốn rời đi, nhưng đi thế nào và đi nơi nào là một cái vấn đề. Tùy tiện đi ra ngoài, giống như ruồi nhặng không đầu mà nhảy loạn, nghĩ thôi cũng biết kết cục, có thể sống được mấy ngày cũng không biết.

Hồ Lương nghe được Liễu Vũ nói phải rời khỏi, tâm tình ngược lại càng thêm nặng nề.

Bọn họ trốn ở chỗ này xác thực càng ngày càng nguy hiểm, nhưng đi ra ngoài có thể lập tức sẽ bỏ mạng.

Người Thiên Cương Tông cả ngày dẫm lên phi kiếm ở trên đầu bọn họ bay tới bay lui, vô luận là ở trong nước hay dưới ngầm, đồng dạng có người của Thiên Cương Tông, yêu thú được phái ra, bao gồm chuột yêu am hiểu tìm tòi.

Thiên Cương Tông lưng dựa Thiên tộc, mỗi năm đều bắt một lượng lớn phàm nhân đi hiến tế, có đôi khi chọn chính đệ tử trong tông môn đề hiến tế cho Thiên thần nhưng đồng thời, thiên thần ban cho bọ hắn rất nhiều vật bảo, công pháp tu luyện, ngự thú thuật, khiến cho thực lực của bọn họ cực kỳ cường đại.

Căn cứ theo tin tức Trúc Kim Nha hỏi thăm được trở về, tòa núi bên cạnh chỗ bọn họ được gọi là núi Yêu Thú, là một tòa mạch núi chạy dài hơn một ngàn dặm, có rất nhiều tinh quái, yêu quái lớn bé ở bên trong tu luyện. Mỗi năm đều có một lượng lớn đệ tử trẻ tuổi của Thiên Cương Tông kết bạn tiến vào núi Yêu Thú để mài dũa bản thân, cũng giống như Cổ Đạo Tông mỗi năm đều phái ra một lượng lớn đệ tử đến thành Săn Thú để thăm dò trong bí cảnh cùng hái thuốc hay đào quặng.

Bọn họ ở trong núi Yêu Thú gặp được một người nữ đệ tử trẻ tuổi chỉ có mười bảy tuổi trong nhóm đệ tử Thiên Cương Tông. Tên gọi là Nam Niệm, phụ thân của Nam Niệm là người đứng đầu trong mười hai thiên quân của Thiên Cương Tông, gọi là Đằng Tiêu thiên quân, mẫu thân là truyền công đại trưởng lão của Thiên Cương Tông, nàng ta thiên tư xuất chúng, địa vị cao cả. Người tu vi càng cao, thì càng khó sinh hài tử, ngoài ra trong lúc mang thai còn rất nguy hiểm, sau khi truyền công đại trưởng lão Thiên Cương Tông sinh hạ nữ nhi thì công lực tổn hao rất nhiều nên bế quan tu luyện. Nam Niệm là được chính phụ thân tay cầm tay chỉ dạy, đây là lần đầu tiên rời khỏi tông môn đi vào núi Yêu Thú để thí luyện, nhưng một đám người lại bỏ mạng ở núi Yêu Thú. Đằng Tiêu thiên quân cảm giác được ái nữ của mình xảy ra chuyện liền đuổi tới núi Yêu Thú chỉ thấy được một chiếc nhẫn trữ vật của Nam Niệm làm rơi cùng một ít tro cốt còn sót lại của nàng ta, ở thời điểm đang suy nghĩ tìm hung thủ thì gặp một con cổ yêu đến tử Vu tộc. Theo Đằng Tiêu thiên quân nói, con cổ yêu kia không phải loại bình thường, cổ loại có cảm giác quỷ dị nói không rõ, ngoài ra còn rất khó giết chết, một con sâu bằng ngón cái bị trảm toái thành bột phấn nhưng vẫn có thể ngưng tụ thành hình, cuối cùng hắn vây khốn lại đem Thiên cương liệt hỏa hoàn toàn thiêu thành tro tàn, mới có thể giết chết được nó, nhưng cũng rất có thể cô còn có một phận nào đó không chết, chạy thoát ra được.

Đằng Tiêu thiên quân tự mình tọa trấn, hắn phái ra môn hạ đề tử đem phạm vi ngàn dặm xung quanh phong tỏa.

Hiện tại một đoạn sông này tôm cá đột nhiên giảm mạnh, sông cùng vùng ven hai bên bờ sông trở thành trọng điểm rà soát đối tượng của nhóm người Thiên Cương Tông.

Bọn họ cư trú ở hẻm núi càng là nơi bị đệ tử Thiên Cương Tông tới lui lục soát vô số lần, họ toàn dựa vào pháp trận cùng phối hợp với ảo trận của Hoa Tế Thần để lừa dối qua đi. Nhóm này của bọn họ người và yêu cũng hơn ba mươi cái, mục tiêu thực sự quá lớn để thấy được.

Hồ Lương có vô số lần nghĩ, muốn để Hoa Tế Thần một mình rời đi hay không. Nếu Hoa Tế Thần khó đem theo bọn họ, lấy thần thông bản lĩnh của cô, nói không chừng có thể tồn tại trở về. Nhưng hắn cũng muốn sống trở về, mọi người cũng đều muốn sống trở về, Hoa Tế Thần chưa nói không đem theo nổi bọn họ, hắn rất khó mở miệng, ngoài ra nhóm người và yêu khác chưa chắc nguyện ý bị bỏ lại, một khi nháo lên đều phải chết.

Hồ Lương đang lúc khó xử, liền nghe được Hoa Tế Thần kêu lại mọi người, "Lại đây mở cuộc họp."

Phía ngoài sơn động đột nhiên "Phanh" một tiếng vang lớn, một thanh kiếm kim sắc bay qua đánh tới trên mặt nham thạch, đem một khối nham thạch to cùng một lượng lớn đá vụn rơi xuống.

Đệ tử Cổ Đạo Tông cùng chúng yêu nhảy dựng lên, toàn bộ tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến tranh.

Xà yêu gấp đến độ phun ra xà tin, mắt lộ ra hung quang, kêu lên: "Theo chân bọn họ liều mạng."

Liễu Vũ quăng một cái ánh mắt xem thường qua, "Chỉ là một đội tuần tra thử thăm dò chọc hai cái mà thôi, lại đây mở họp." Đem ảo thuật khởi động điều chỉnh nho nhỏ làm một cái chắn, khiến cho nơi bọn họ ẩn thân thoạt nhìn cùng xung quanh không có gì khác biệt.

Đệ tử Cổ Đạo Tông cùng chúng yêu nhìn thấy bộ dáng khí định thần nhàn của Hoa Tế Thần, trong lòng dần dần an tĩnh, ở ý của cô bảo ngồi vây quanh thành một đoàn.

Lại có công kích lớn hơn nữa dừng trên đỉnh đầu oanh một tiếng, sơn động xuất hiện một cái khe, có một lượng lớn khối nham thạch rơi xuống.

Tay Hồ Lương đặt ở chuôi kiếm, hướng Liễu Vũ nhìn lại.

Liễu Vũ nhìn lên phía dưới cái khe, phát hiện chỉ một bộ phận sụp xuống, bộ vị quan trọng nhất vẫn hoàn hảo, vì thế vẫy vẫy tay, để cho mọi người không cần lo.

Lúc này mà đi ra ngoài, chết là cái chắc, vậy cẩu đi! Cô có thể tinh tường cảm giác được bọn họ khủng hoảng, cảm xúc nôn nóng, trong lòng cô cũng là hoảng đến một khoác, nhưng càng là sống chết trước mắt càng phải bình tĩnh, nếu càng hoảng càng sẽ chết nhanh hơn, người làm ăn chẳng sợ muốn phá sản tới nơi còn giả ra bộ dáng thân gia còn có hàng tỉ. Một chút việc này, tính cái con khỉ!

Cô âm thầm cho chính mình phình phình kính, học cách như Ninja rùa mà tiếp tục cẩu trụ, nói cho chính mình không thể đi ra ngoài cắn chết bọn họ!

Có bảy tám đệ tử Thiên Cương Tông chân dẫm phi kiếm từ không trung bay vào trong cái khe, đánh giá khắp nơi. Bọn họ mặc quần áo kim sắc, trên người thong thả kích động lượn lờ kim sắc quang hoa nhàn nhạt ở bên ngoài thân bao trùm, hình thành một cái vòng bảo hộ.

Đội người này so với nhóm người theo chân bọn họ ở núi Yêu Thú hoàn toàn khác nhau, trên người có một cổ chi khí sát phạt lạnh thấu xương, ánh mắt sắc bén sáng trong, vừa nhìn liền thấy không phải dạng tay mơ mới ra nghề.

Mọi người và yêu trong sơn động cùng nhau nhất trí mà quay đầu hướng bọn hắn nhìn lại, lại đột nhiên thấy hoa mắt, tầm mắt bị một mảnh sương trắng che khuất, trong sương trắng còn có một đoạn chữ ánh vàng rực rỡ, "Nhìn cái quỷ nha, một đám nghĩ sao quay đầu nhìn bọ hắn chằm chằm, là muốn xem bọn hắn đẹp hay là cảm thấy bọn hắn sẽ không phát hiện được tầm mắt của các ngươi!"

Liễu Vũ đơn giản ẩn khí giấu đi cảm giác của bản thân cùng dám người và yêu xung quanh, đỡ phải để bọn họ tự loạn đầu trận tuyến. Lúc này không diễn được Ninja rùa vật diễn người mù kẻ điếc đi.

Người dẫn đầu bọn hắn đánh giá bốn phía nói: "Trong phạm vi trăm dặm, chỉ có nơi này một mảnh có âm khí thuộc về cổ tính, cổ yêu kia nếu thực sự có thể toàn thân chạy thoát, nhất định sẽ ẩn cư nơi đây." Hắn nói xong, mở ra bàn tay, lòng bàn tay lập tức xuất hiện một con chồn cánh dài bay lên.

Chồn kia đen đến nổi chỉ có trong ánh mắt là một ít điểm trắng, nó vỗ cánh từ trong lòng bàn tay người dẫn đầu bay ra, một đôi mắt to như thủy linh linh, manh manh mà nhìn hắn.

Nam tử kia nói: "Nơi này có con cổ yêu, đi đem nó tìm ra."

Chồn kia tốc độ mau đến giống như tia chớp, lướt lướt trên mặt trong khe nứt qua lại. Lại chui vào trong động chuột, trong ổ dơi tìm một hồi, nhưng không tìm được gì, trở lại bên người nam tử, lắc đầu, tựa như nói cho hắn, là không có.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!