Chương 30: (Vô Đề)

Một con sâu béo múp, toàn thân đỏ tươi lộng lẫy, thuần tuý như đá quý loại một linh tinh, trên người có âm khí lượn lờ, sát khí rất nặng, không khí xung quanh nó nhè nhẹ tản ra hơi thở mang theo điềm xấu cùng khủng bố khác thường. Quỷ dị nhất là, nó cùng lúc có thể phun ra nhiều linh tinh như vậy, số linh tinh này từ đâu mà có?

Có người suy đoán sâu này đã có chủ, cũng có người suy đoán con sâu này có năng lực tìm kiếm linh tinh.

Đa số người đi thành Săn Thú là để cầu tài, đột nhiên thấy một con sâu như vậy, ngoài ra tựa hồ không có chủ nhân đi theo, nó lại nhìn trông thật ngu si, khiến người khác nổi lên một ít tâm tư.

Đúng lúc này, thân thuyền bỗng nhiên có một trận đong đưa nhỏ, mọi người lập tức cảnh giác mà xem xét coi có việc gì xảy ra.

Cùng lúc đó, Liễu Vũ "Thấy" đến một cái cây đại khái cỡ mười mét hơn là Vu thần mộc được khắc thành đồ đằng trụ. Nó giống như một ngọn hải đăng đứng sừng sững trong đêm tối hướng dẫn cho thuyền để không bị lạc hướng.

Đồ đằng trụ cùng bánh lái phát một loại ánh sáng nhạt tươi đẹp như lửa như máu, phía trước thuyền xuất hiện một cái xoáy nước. Trong nháy mắt thuyền tiến vào trong xoáy nước, lại có cảm giác rơi vào nước lần nữa đánh úp tới, như là tiến vào một cái Thứ Nguyên Giới khác, theo sát phía trước xuất hiện một toà ngọn đèn dầu phố núi huy hoàng. Thành phố núi được bao phủ bởi một ánh sáng nhàn nhạt, so với bầu trời đêm thành thị còn muốn xinh đẹp hơn, mà ở ngoài thành phố phía trên không thấy trời, phía dưới không thấy đáy, nhìn không thấy nửa điểm ánh sáng, hắc ám vô biên. Thuyền giống như đột nhiên xuất hiện, bay ở giữa không trung, vào hướng bến tàu đồng dạng phập phềnh trong bóng đêm. Bến tàu có một cái bảng thật lớn, viết: "Cảng thành Săn Thú", nó chỉ có ba vị trí để thuyền bỏ neo.

Một cổ người trong góc ra tới, lớn tiếng nói: "Chư vị, đã tới thành Săn Thú, chúc các vị bình an trở về, thắng lợi trở về."

Thuyền dừng lại, thả neo buông boong tàu, mọi người trên thuyền dọc theo boong tàu đi xuống dưới.

Liễu Vũ phát hiện chung quanh luôn có tầm mắt ẩn hình đang nhìn chằm chằm bản thân, tâm tư phòng bị nâng lên cao, đi trên cầu tàu, đi theo đám người rời khỏi thuyền.

Cô biến thành sâu nên thân hình rất nhỏ, có chút lo lắng bị người ta dẫm phải, nhưng ngay sau đó lại phát hiện hoàn toàn không cần, tất cả mọi người né tránh cô giống như trốn tránh ôn dịch.

Liễu Vũ rất tò mò đây là nơi nào, lập tức ghé vào bên cạnh cầu tàu xem, bên ngoài đen tới nổi duỗi tay cũng không thấy được năm ngón, trong bóng đêm tựa như ẩn giấu vô số nguy hiểm, lại hình như có rất nhiều Trương Tịch Nhan theo từng cái khe Thứ Nguyên Giới bay tới bay lui. Loại cảm giác này thực quỷ dị, có điểm nói không rõ.

Cô theo đám người rời đi không bao lâu, thì thấy trước sạn đạo xuất hiện một cái xoáy nước, cao ước chừng ba bốn tầng lầu, tất cả mọi người đi vào trong xoáy nước.

Cô cũng theo vào trong xoáy nước, cảm giác rơi vào nước lại lướt qua người cô, trước mắt chợt sáng lên.

Giờ phút này, trước mặt cô là một cái quảng trường rất lớn, trên quảng trường tụ tập đầy chỗ bán hàng rong, họ đang chào hàng các loại đồ vật kỳ quái. Người ở trên thuyền xuống phân tán ra tại quảng trường, bọn họ tựa hồ như rời đi cùng đồng bạn, đang tứ tán xung quanh tìm người.

Liễu Vũ cảm thấy từ lúc cô phun ra linh tinh thì phát hiện có một đám người cứ nhìn chằm chằm bản thân, lén lúc từ bốn phía bọc đánh lại đây.

Cô rất bình tĩnh mà biến lại thành hình người, đám người đang hướng tới đã mau đến bên người cô, có người đã thả ra lộ dây thừng nhìn lại.

Người nọ đã chuẩn bị tốt đem bộ dây thừng trong tay ném văng ra, bỗng nhiên phát hiện con sâu trước mặt biến thành một nữ nhân yêu mị, khí chất lạnh lẽo. Ánh mắt cô quét qua, giống như đang xem con rệp không biết tự lượng sức mình. Hắn sợ tới mức hô hấp đều ngưng lại, cả người đông cứng tại chỗ, động cũng không dám động.

Yêu! Đã tu luyện tới biến thành người là đại yêu! Trên tay cô ấy còn mang nhẫn giới tử thạch, thuận miệng là có thể ra mười mấy khối linh tinh, địa vị kia tuyệt đối lớn đến mức doạ người.

Đám người tụ lại xung quanh Liễu Vũ, bao gồm cả đám người đứng nhìn xa xa, tức khắc giải tán. ngôn tình sủng

Liễu Vũ mặc một tu thân áo gió dài, đi giày cao gót một tấc, cùng với một đầu tóc xoăn lọn to màu đỏ, đứng ở giữa đám "Người", thế nhưng quỷ dị mà có vẻ phá lệ điệu thấp.

Bên người cô có rất nhiều loại âm vật, đồ vật âm khí ùn ùn không dứt. Trên người cô tốt xấu gì cũng ăn mặc cùng nhan sắc phối hợp, một chút yêu dã kết hợp cùng một chút tươi mát. Bày quán bên cạnh cô có một cái quán chủ, ăn mặc như một con gà rừng tinh. Hắn từ đầu đến chân mặc một thân sắc thái lông gà sặc sỡ, phía sau hắn còn một kiện áo choàng chấm tới mặt đất, áo choàng kia tạo hình được làm từ lông đuôi của gà rừng đuôi dài. Nhìn từ diện mạo khôn khéo của con gà này nó là con gà trống.

Nhưng môi mạt so với cô còn tươi đẹp hơn, trên tay còn bắt hoa lan, cầm một cái quạt xếp nhỏ dứng nơi đó kéo khách, nhìn rất giống bộ dáng tú bà của kỷ viện, giọng nói bóc mùi gay mà kêu: "Đi ngang qua, dạo ngang qua không thể bỏ lỡ, đến xem nha."

Gà rừng tinh thấy Liễu Vũ hướng về phía cô đi qua, ánh mắt lộ ra đánh giá cùng ghét bỏ, liếc trắng mắt, "Hừ" một tiếng, lắc lắc cái mông nói: "Nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy qua gà trống đẹp như ta sao, hừ, tiểu sâu."

Liễu Vũ lười phản ứng đến hắn, đem tay suỷ ở trong túi áo, chậm rì rì mà đi dạo phố.

Quảng trường này rất giống cái chợ, rộn ràng nhốn nháo, có rất nhiều người đến mua đồ vật cùng bán đồ vật, tiếng người cò kè mặc cả phi thường náo nhiệt.

Bỗng nhiên, từ bên người cô có một người bay nhanh mà chạy tới, còn đụng nhẹ vào cô, lại có người sờ soạn bên eo của bản thân, hô to: "Đứng lại, đừng chạy." Sau đó đuổi sát theo người phía trước.

Liễu Vũ trong nháy mắt khi bị đâm trúng, tinh tường cảm giác được có thứ gì từ trên người cô xẹt qua, đem nhẫn giới tử thạch trên tay cô cùng tiểu cánh hoa nơi đeo nhẫn cùng nhau cắt bỏ, nắm ở trong tay.

Tiểu cánh hoa vẫn còn sống, vẫn được nhẫn giới tử thạch khoá trụ. Cô thấy hai người họ một đuổi một chạy, vòng ra sau, liền chạy về đến quảng trường, đi đến trước quầy hàng khi nảy cô gặp gà rừng tinh.

Cái người đâm vào cô lấy ra nhẫn giới tử thạch đưa cho gà rừng tinh, nói: "Chủ nhân, đắc thủ."

Cái người truy đuổi nói: "Thoạt nhìn tu vi cao, những thực ngốc, ra tay dễ dàng liền đắc thủ, cô ấy còn đứng xem náo nhiệt…" Lời còn chưa nói xong, thì thấy cái người đứng ngây ngốc khi nảy, đột nhiên xuất hiện ngay trước mặt họ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!