Chương 27: (Vô Đề)

Sáng sớm, Thẩm Băng, Chung Toàn, Lâm Thiên và Tô Khê đi đến chỗ ở của Liễu Vũ bồi tội, lúc sau lấy ra khế ước quyển trục đã ký kết với Liễu Vũ cùng tiền bồi thường, thỉnh cầu giải trừ khế ước.

Liễu Vũ xem bọn họ hôm qua vẫn còn rất tốt, hôm nay lại đem đến một số tiền để bồi thường giải khế ước, sau lưng khẳng định đã có cao nhân ra tay.

Người làm việc này trừ bỏ Trương Tịch Nhan thì không còn người khác. Ngày hôm qua thái độ Trương Tịch Nhan thực rõ ràng, nghiệp vụ cô làm tiềm tàn nguy hại quá lớn, không cho làm. Trương đại lão không đè nặng cô phải đi bồi thường giải trừ khế ước, bồi đủ cho bốn người thì tiền cũng tới đáy, mà bỏ tiền cho bốn người này tới tìm cô giải trừ khế ước là đã rất chiếu cố cô.

Liễu Vũ thực thức thời nhận lấy tiền, giải trừ khế ước, thuận tiện học hỏi thao tác giải trừ khê ước.

Sau khi khế ước được giải trừ, mặt trên của khế ước quyển trục biến thành khế ước trống, về sau lại có thể cùng người khác ký khế ước. Một phần khế ước có thể sửa dụng nhiều lần, thật sự rất tiết kiệm.

Cô cùng bốn nội môn đệ tử giải trừ xong khế ước, bọn họ vừa rời khỏi, liền thấy Trương Tịch Nhan xuất hiện trong sân.

Liễu Vũ lấy ra túi tiền hôm qua Trương Tịch Nhan đưa tiền cơm cầm trên tay lắc lư, hỏi: "Đại lão, chị đưa nhầm túi tiền sao?"

Trương Tịch Nhan nói: "Không có." Nàng đi vào nhà, tuỳ ý tìm một cái ghế dựa ngồi xuống, "Bốn người đệ tử kia, bọn họ ở cách dùng độc từng người đều có điểm độc đáo, là hạt giống tốt, tôi đã an bài cho họ nơi đi."

Liễu Vũ "Ân" thanh nói: "Tôi không tổn thất gì, còn kiếm lời được một số tiền bồi thường." Nói xong, còn nhướng mày nhìn về hướng Trương Tịch Nhan.

Trương Tịch Nhan nhìn đến bộ dáng chiếm được tiện nghi của Liễu Vũ, không khỏi mỉm cười. Cấp cho Liễu Vũ ba phần màu sắc, cô liền đi mở phường nhuộm, tính tình thật đúng là một chút cũng không thay đổi, đối với nàng phòng bị cùng cảnh giác cũng ít đi vài phần. Nàng lấy ra một quyển sách nhỏ đưa cho Liễu Vũ, nói: "Ngày mười tháng sau, thi tuyển chọn nội môn đệ tử."

Liễu Vũ tiếp nhận quyển sách nhỏ, mặt trên quyển sách có viết 'Quy tắc thi tuyển chọn nội môn đệ tử Cổ Đạo Tông'. Cô thực hoang mang hỏi: "Chị vì cái gì lại đối tôi tốt như vậy? Chiếu cố đồng sự cùng bộ lạc, cũng không đến mức...." Cô vẫy vẫy túi tiền trong tay, nghĩ thầm: "Không đến mức cấp nhiều tiền như vậy."

Trương Tịch Nhan đưa ra ngón áp út tay phải có mang nhẫn hỏi: "Tôi nếu nói chiếc nhẫn này là chính em mang lên, em tin không?"

Liễu Vũ có điểm ngốc!

Cô sẽ mang nhẫn cưới cho Trương đại lão? Nói giỡn đi! Nhưng nói giỡn sẽ không đưa nhẫn cưới quý như vậy, là tiền nhiều không có chỗ tiêu nên điên rồi sao? Theo đuổi người tình? Theo đuổi người tình sẽ không đưa nhẫn cưới. Cô đã thích qua Trương đại lão? Cô chỉ có ký ức lúc tương ngộ với Trương đại lão ở Quỷ Vu Hiệp, về phần lúc trước, không một chút ấn tượng.

Cô đã nhìn qua có một cách nói, nếu thích một người, chẳng sợ mất trí nhớ, sau này nhìn thấy lại một lần nữa vẫn thích như cũ. Cô thích Trương Tịch Nhan sao? Ha hả!

Cô thích Trương đại lão sao? Đầu tiên Trương đại lão giá trị nhan sắc tương đương đẹp, thần hình làm người ta chảy nước miếng, khí chất cũng là loại cô thích, nhưng mình là cong sao? Cô không phải nha! Cô dám trèo cao đến Trương đại lão sao? Cô không dám nha! Cô thích cái chức nghiệp Đạo sĩ sao? Không thích. Trương đại lão tất yếu muốn lừa cô sao? Không có!

Nơi này được nói là đi thông địa phương, cũng có rất nhiều nhiều chỗ không hợp lý. Liễu Vũ cũng không biết mình có nên tin hay không.

Cô phục hồi lại tinh thần, thì phát hiện Trương Tịch Nhan đã rời đi khi nào. Cô chạy hướng nhìn ra ngoài cửa sổ, còn ở buổi sáng, bên ngoài tuyết vẫn bay như cũ, trên mặt đấy vẫn còn lưu lại dấu chân bọn người Tô khê, chứng tỏ thời gian không qua bao lâu.

Sinh ý không thực hiện được, gầy dựng sự nghiệp thất bại. Cũng may trong tay có hiện tại còn một số tiền, trong lòng không như vậy luống cuống. Đến nổi khi nào số tiền này trả lại được cho Trương Tịch Nhan, đó chính là việc rất lâu về sau, cùng lắm đưa cho Trương Tịch Nhan lợi tức hoặc cổ phần.

Liễu Vũ nuôi sống chính mình không cần lo nữa, lập tức thắp lên Dưỡng thần hương, đọc sách.

Cô trước tiền xem cuốn quy tắc tỷ thí tuyển chọn đệ tử nội môn Cổ Đạo Tông Trương Tịch Nhan vừa đưa.

Thi tuyển chọn đệ tử nội môn, cách ba năm tổ chức một lần vào ngày 10 tháng 12, thời gian báo danh từ ngày 1 tháng 11 đến hết ngày 30 tháng 11. Báo danh yêu cầu trước tiên trở thành ngoại môn đệ tử Cổ Đạo Tông, tu luyện đạt tới Tôi cốt cảnh, lại bằng ngọc bài thân phận giao nộp một trăm lượng linh tinh trung cấp, một ngàn điểm cống hiến tông môn đó là tổng phí để báo danh và ghi danh.

Liễu Vũ nhìn đến điều kiện ghi danh, phản ứng đầu tiên là cảm thấy điên rồi đi? Thu phí cao như vậy! Là linh tinh không phải linh ngọc! Lại cần là một trăm lượng! Sáu người đệ tử làm công cho cô, mỗi người phải không ăn không ngủ làm trên mười năm, ngoài ra cần phải làm việc hết một ngày, không sai biệt mới tích góp đủ cái số này. Nói đến một ngàn điểm cống hiến tông môn, dựa theo tiêu chuẩn khảo hạch của ngoại môn đệ tử, muốn ích góp cũng phải trên mười năm không sai biệt lắm.

Tôi cốt cảnh lại là cảnh giới gì? Mấy quyển tiểu thuyết trước kia cô xem qua nào là Luyện khí, Trúc cơ, Kim đan, đây là ngang với Trúc cơ sao?

Ngày 10 tháng 12 tiến hành văn khảo. Cũng chính là thi về tông môn quy củ, ngày 15 tháng 12 có kết quả thành tích, thi đử tư cách mới được tiến vào buổi tuyển chọn ngày 20 tháng 12. Nếu thi không đậu, phí báo danh không trả lại.

Đạo hành của cô so với nội môn đệ tử muốn hơn, cấp bậc có thể là lão tổ, bởi vậy không lo lắm cảnh giới tu luyện có đủ hay không. Một trăm lượng linh tinh trung cấp, hiện tại cô có dư, cũng không lo lắng, một ngàn điểm cống hiến tông môn cũng không lo, cô hiện tại có linh tinh, có thể tiêu tiền mua.

Địa điểm ghi danh: "Ngoại môn quảng trường của các thành, các sơn."

Trên phần hướng dẫn có có bản đồ, đánh dấu nơi có quảng trường ngoại môn. Tổng cộng có hơn một trăm đỉnh núi, năm trăm toà thành và sáu trăm điểm báo danh, điểm ghi danh gần cô nhất là quảng trường ngoại môn đỉnh núi Vọng Quy Sơn.

Cô hiện tại chỉ có thể ở nhà, đảo quanh trước của phòng của bản thân, liền Liễu gia thôn cũng đi không được, bởi vậy báo danh phải tìm người đại diện.

Cô sợ tạp dịch đệ tử cuốn đi tiền phí báo danh của cô rồi trốn đi, bởi vậy để tạp dịch đi mời Liễu Thụ tới, Liễu Thụ đi báo danh giúp cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!