Chương 24: (Vô Đề)

Trương Tịch Nhan nhìn ra Liễu Vũ phòng bị. Chỉ nhẹ gật đầu không nói gì. Liền xoay người rời di.

Trương Tịch Nhan tới tìm Liễu Vũ là ẩn thân, giấu đi hành lại ngăn chặn âm thanh nói chuyện, vì vậy nàng cùng Liễu Vũ đứng ở trong sân nửa ngày, tạp dịch cũng không phát hiện ra hai nàng. Thẳng đến khi nàng rời đi rồi tạp dịch mới thấy đột nhiên Liễu Vũ xuất hiện, sôi nổi tiến lên hành lễ, trong đó có một người đem ba quyển sách cô làm rơi đưa lại cho cô.

Liễu Vũ đem sách thu vào trong giới tử thạch, lại dựa theo Trương Tịch Nhan chỉ dẫn lấy chúng ra, phát hiện thao tác giới tử thạch bằng ý niệm thật tiện. Quyết định về sau sẽ thử thu những đồ vật khác.

Bất quá, mấy người tạp dịch xuất hiện trước mặt cô như đang nhắc nhỡ cô, phát tiền lương.

Cô đối với cách làm việc của mấy người tạp dịch này rất vừa lòng, công nhân tự giác tốt như vậy không dễ tìm, nhưng tiền lương là một vấn đề nan giải. Lúc trước cô có thể bán một số độc trùng trong sơn động để kiếm ít tiền, nhưng trước đây vì sinh khí mà đem độc trùng trong sơn động cắn chết hết, liền một chút trứng cũng không buông tha.

Cô lúc đó đó định làm Trương Tịch Nhan tức chết, lúc này mới phát hiện tổn thất nặng nhất là chính mình.

Thời điểm cô vừa tới, độc trùng trong sơn động chỉ là loại hoang dã lớn lên tự nhiên, sau khi cô ngủ dậy, số sâu đó trở thành sâu Trương Tịch Nhan nuôi, nuôi đến đặc biệt tốt. Muốn trách, chỉ trách chính mình thiếu kiến thức, lúc trước không nhìn ra, độc trùng trong sơn động là Trương Tịch Nhan nuôi để cho mình ăn.

Kỳ thật nghĩ kỹ lại, Trương Tịch Nhan đối với mình đặc biệt tốt. Tuy rằng đối với những lời Trương Tịch Nhan nói làm cô không thể tưởng tượng được, làm cô đánh một hàng dài dấu chấm hỏi, nhưng vô luận là Liễu Phong lớn lên giống Liễu Lôi còm đem ra ảnh chụp. Trùng thân của cô cùng con sâu ở trái tim Trương Tịch Nhan giống nhau như đúc, sâu được dưỡng trên người Trương Tịch Nhan hình thể so với sâu của cô còn lớn hơn nhiều, hiển nhiên đạo hạnh cũng cao thâm hơn nhiều.

Này đó đều là bằng chứng, chứng minh tính chân thực có vài phần.

Có lẽ, cô thật là Hoa Tế thần bộ lạc Hoa Tế của Vu tộc, chỉ là chính mình đã quên mất.

Liễu Vũ quyết định, trước tiếp thu ý tốt và quan tâm của Trương đại lão, còn việc sau này thì cứ để sau này tính. Bất quá, làm người nên tự lập để sống, không thể mọi chuyện đều cầu người. Nếu là ở ba mẹ và anh trai thì không thể chê, cô trong nhà là người nhỏ nhất, ba cô là người cuồng con gái, con trai thì nuôi giống như con nhặt, lúc phân chia cổ phần thì cô được nhiều hơn so với anh trai, cô đến làm việc ở chi nhánh công ty cô phần cùng anh trai là khi cô vừa thi đậu lên thạc sĩ!

Không phải là cô khi chuẩn bị thi tốt nghiệp cấp ba thì xảy ra chuyện rồi đi vào cái thế giới quỷ.....

Đột nhiên, một đạo ngưng thần phù đem suy nghĩ của cô kéo trở về.

Một người tạp dịch thật cẩn thận mà kêu: "Liễu tiền bối, ngươi có khoẻ không?"

Liễu Vũ hồi phục lại tinh thần nói: "Còn tốt" cô nhìn xuống tàn tro của lá bùa mới đốt, rất thắc mắc, khi nào thì tạp dịch có thể bỏ ra bùa để thiêu dùng.

Tạp dịch nói: "Vậy là tốt rồi, Liễu đại chưởng phòng nói, ngài nếu thất thần phát ngốc thì cứ cho ngài dùng ngưng thần phù, sau này lại tìm ngài thu tiền là được, thêm một thành tiền."

Liễu Vũ một trận vô ngữ. Liễu Thụ, ngươi nga! Cô phải hỏi Liễu Thụ có muốn thu sâu chết không. Đồ vật hỏng rồi cũng có thể xem như phế phẩm để bán, sâu chết ngay lúc là mùa đông, nhiệt độ thấp có thể bảo tồn mà không bị hư, vạn nhất Liễu Thụ nguyện ý mua, ít nhiều có thể giảm bớt chút tổn thất.

Cô có tạp dịch ở ngay trước mắt, loại việc chân chạy này không cần cô tự đi, lập tức phái ra một tạp dịch có khinh công tốt nhất đi tìm Liễu Thụ.

Không bao lâu Liễu Thụ tới, tất cung tất kính mà hành một cái đại lễ, gọi: "Cô tổ tông."

Liễu Vũ nghe hắn gọi xong cả người nổi đầy da gà, nói: "Nói rõ ràng ha, ta cùng đời đời con cháu của Liễu Lôi không có quan hệ, việc nào ra việc đó."

Liễu Thụ không tỏ ra ý kiến. Huyết thống quan hệ đều ở đây, mặc kệ cô tổ tông có thừa nhận hay không, nó đều tồn tại. Bọn họ đều phải kính cô. Liễu Thụ đã biết qua tính tình cô tổ tông nhà mình, cô mà phát tác lên, ngay cả hình phòng đại trưởng lão cô đều dám nhào lên ăn thua đủ. Hắn không dám phật ý cô, vì thế nói: "Vậy ta đây gọi ngài là Liễu Vũ lão tổ, ngài thấy thế nào?"

Quy tắc xưng hô bình thường, có vẻ thân phận địa vị cao, Liễu Vũ có thể tiếp thu. Cô lại nghĩ nghĩ "Các người nơi này cái xưng hô 'Lão Tổ' không chỉ là cái chức danh bình thường? Mà là chỉ bối phận?" Vậy thì có chút vấn đề.

Liễu Thụ nghĩ nghĩ, nói: "Nói như thế, nhóm người tổ tông bối phận cao, địa vị cũng thật cao, mới được gọi là lão tổ. Người tu vi không cao, thông thường thọ mệnh không dài, sống không đến được tới thời điểm đương lão tổ. Mặc dù là nhóm cổ người tổ tông cũng phải nhìn vào thiên phú cùng tư chất, Trương gia có huyết mạch Vu tộc, đại bộ phần đều có thể tu cổ đạo, lấy cổ tục mệnh, trở thành cổ người.

Liễu gia chúng ta cũng có cổ người, nhưng xác xuất thành công so với Trương gia thì lại thấp hơn rất nhiều, đều là những người xuất chúng trong gia tộc, ngẫu nhiên đến ngoài ý muốn khi sắp chết mới bất đắc dĩ sử dụng phương pháp đó. Nếu là tư chất, tâm tính, ý chí không đủ, cho dù có gieo cổ có thể sống sót mà bảo trì được thanh tĩnh thì mười không được một người. Vô luận là người tu cổ đạo có thể trở thành cổ người tổ tông, kia đều là đạo hạnh xuất chúng cùng cực kỳ cao thâm."

Liễu Vũ đã hiểu đây là chức danh thêm bối phận, càng là đại biểu cho địa vị. Tiếp nhận được. Cô nói: "Như vậy đi, ngươi cứ nghĩ xưng ta là lão tổ như ngoại môn đệ tử, ngươi dám kêu ta liền dám nhận."

Liễu Thụ bị làm cho nghẹn, không dám cãi lại, nói sang chuyện khác, hỏi: "Không biết ngài gọi ta tới có chuyện gì?"

Liễu Vũ nói: "Ngươi tới đây cùng ta." Nàng dẫn Liễu thụ vào trong sơn động, còn thả ra tiều cánh hoa giúp hắn ngăn cách với độc trong động. Thời điểm cô tức giận đem số cổ trùng ở sơn động cắn chết, lúc đó liều mạng mà phóng độc, lúc này muốn giải quyết tốt hậu quả, thật sự là phiền toái.

Liễu Thụ bước vào sơn động, liền thấy độc trùng chết đầy đất, sợ tới mức cả người lông tơ dựng đứng. Cảnh tượng này, ở cổ sơn cùng trại chăn nuôi độc trùng cũng không hiếm thấy. Đại cổ trùng phát cuồng, trong một đêm có thể đem một ao đầy ấp cổ trùng toàn bộ cắn chết hết, có một ít sao khi cắn chết cổ trùng khác, còn đem chính mình cắn chết, răng rắc răng rắc quay đầu lại tự gặm mất nửa thân của mình.

Hắn xem như đã hiểu rõ, vì cái gì ông nội tìm hắn, giải thích Liễu Vũ cùng tổ tiên nhà hắn có quan hệ, còn nói cho hắn việc lão tổ dùng Vu thần trụ đem Liễu Vũ phong lên, đại khái là tình huống có gì ngoài ý muốn, Liễu Vũ tìm đến hắn, để cho hắn có thể chú ý một chút, cực độ cẩn thận, vạn nhất không được chọc giận cô.

Liễu Vũ hỏi Liễu Thụ: "Tình huống trong sơn động ngươi cũng thấy rồi, ta muốn hỏi một chút, trong tông môn có thu độc trùng phế phẩm hay không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!