Trương Tịch Nhan liền trốn cũng không dám trốn, bằng không Liễu Vũ chắc chắn sẽ chết.
Cái khe ở giữa trán chỗ huyệt thiên mục mở rộng ra hơn nữa, một năng lượng hết sức khủng bố từ bên trong trào ra, bao trùm toàn thân. Một bàn tay duỗi ra đem lôi hướng vềphía bàn tay đó, cái tay khác duỗi hướng Liễu Vũ, lòng bàn tay xuất hiện một cái nửa vòng tròn giống cái đèn lồng đem bộ dáng sâu Liễu Vũ dán ở phía dưới.
Tiếng sấm nổ vang, tia chớp phóng xuất ra ánh sáng bốn phía hoảng đến người không mở mắt ra được.
Trương Tịch Nhan trong chớp nhoáng đã tiếp được đạo sấm từ đại trận giáng xuống, một phen vớt trụ Liễu Vũ nhanh chóng dịch đến vị trí sinh môn trên đại trận.
Cái tay tiếp lôi, bi điện xung từ lòng bàn tay đến canh tay đều bị bong tróc nham nhỡ đến không còn là chính mình, khống chế không được mà run nhè nhẹ.
Cái tay khác trong lòng bàn tay hoa thần cổ được bảo vệ kín mít đã bị doạ sợ hoàn toàn nằm liệt.
Qua mười mấy giây sao, tìm được đường sống trong chỗ chết, Liễu Vũ dần dần có phản ứng. Đầy mặt dại ra mà nhìn về phía Trương Tịch Nhan xuất hiện, ánh mắt nho nhỏ chớp chớp, một bộ bị chấn kinh quá độ, lại có một chút không rõ trạng huống, còn có bộ dáng cảm thán kinh ngạc.
Trương Tịch Nhan đối Liễu Vũ trừ bỏ chịu phục vẫn là chịu phục. Thở dài, nói: "Cổ Đạo Tông phía dưới giáp với Quỷ giới, em đoán tôi có thể hay không bố trí một cái đồ vật lấy mạng phòng ngừa khi có quỷ lén vào Cổ Đại Tông gây chuyện?" Lời vừa nói ra, lại thấy Liễu Vũ nhìn nhìn, sau đó cuối đầu, cắn một ngụm trên lòng bàn tay của nàng.
Hoa thần cổ to bằng ngón cái, cái miệng nhỏ hơn hạt đậu xanh, một ngụm cắn xuống, một bàn tay lập tức hoá đen.
Màu đen theo mạch máu mà nhanh khuếch tán, theo sát là một đạo hồng quang từ vị trí trái tim của Trương Tịch Nhan theo mạch máu mạnh mẽ hướng quanh thân, đem kịch độc Liễu Vũ phóng xuất ra cuốn đãng không còn gì, nhưng Trương Tịch Nhan vẫn bị hoa mắt, quỳ một gối ngã xuống đất.
Trương Tịch Nhan khiếp sợ mà nhìn về phía Liễu Vũ, thầm nghĩ: "Người này hơn một ngàn là ăn thứ gì vậy?" Độc tới như vậy!
Ngay sau đó ý thức được, Liễu Vũ muốn đem nàng cắn chết.
Liễu Vũ cắn trên tay Trương Tịch Nhan, liền thấy cái tay mới vừa biến đen lại hoá trắng trở lại, còn bị một tầng hồng quan cùng chủng loại bao trùm giữ lại, hiển nhiên độc này đối với Trương Tịch Nhan vô dụng. Đang muốn nhả ra, thì thấy Trương Tịch Nhan thân mình mềm nhũn, quỳ ngã xuống đất!
Hữu dụng! Liễu Vũ như chịu được sự ủng hộ lớn hơn, lại hung hăng mà cắn thêm một ngụm trên lòng bàn tay Trương Tịch Nhan, đang chuẩn bị phóng thích càng nhiều độc, liếc mắt một cái thoáng thấy Trương Tịch Nhan đầy mặt khiếp sợ, tựa hồ nhìn như đang bị thương, giống như không nghĩ tới sẽ bị cắn.
Liễu Vũ tức khắc có điểm cắn không xuống được, nghĩ đến việc ở từ đường Liễu gia lại tức giận bất bình, định ca ca mà gặm mấy phát cho cái tay kia huyết nhục mơ hồ, nhưng mạc danh cảm thấy không nỡ cắn.
Nghĩ lại, "Tính, tính, ân cứu mạng không thể cắn." Trương đại lão vừa mới ứng cứu, giờ lại cắn phóng độc trên người Trương đại lão, tựa hồ có điểm quá đáng.
Liễu Vũ tàn nhẫn cắn mấy khẩu, lại không đem Trương Tịch Nhan cắn chết, có điểm xấu hổ lại có điểm chột dạ, cảm thấy như chính mình đã làm chuyện sai lầm, lại giống như không có làm gì.
Trương Tịch Nhan nhẹ nhàng mà kêu một tiếng: "Liễu Vũ?"
Liễu Vũ nghe thanh âm Trương Tịch Nhan thực nhẹ, lộ ra chút ý vị kinh nghi bất định, không biết đối với việc bị cắn có phải không tiếp thu được hay không. Cô có thể cảm nhận được Trương Tịch Nhan đối cô chiếu cố, đối cô tốt, cứu mạng thật nhiều lần, bằng không hiện tại đã biến thành tiểu cánh hoa đang hấp hối sắp chết hoặc là đã over.
Nhưng là, đại lão, đôi ta không thân, cô đối tôi như vậy dụng tâm, làm người rất khó không nhi ngờ cô có động cơ.
Trương Tịch Nhan trên thuyền còn phải cột vào một cái cọc lớn, sinh hoạt ở một nơi kỳ quái. Điều hoài nghi Trương Tịch Nhan là đang làm tà... giáo.
Trương Tịch Nhan lại lên tiếng: "Liễu Vũ" nói: "Nhìn tôi."
Liễu Vũ quay đầu nhìn qua, nghĩ thầm: "Xem cô đẹp hay không à?" Cảm giác được trên người Trương Tịch Nhan có cổ cảm xúc sợ hãi tràn ra, thật là vô ngữ địa đạo nói: "Lạy luôn, tôi lại cắn không chết được cô, Trương đại lão cô tuỳ tiện giơ tay ra là có thẻ bóp chết tôi, cô sợ tôi cái..." chữ cuối kia có điểm dơ, nuốt trở vào.
Trương Tịch Nhan biểu tình phức tạp nhìn hoa thần cô trong lòng bàn tay, biết là Liễu Vũ cắn trong tình huống thần trí thanh tỉnh, trong lúc nhất thời không biết là may mắn hay khó chịu, hoặc là cả hai đều có.
Vô luận là những cổ trùng chết thảm trong sơn động hay là một ngụm kia của Liễu Vũ đều đã xuất hiện hung tính.
Liễu Vũ năm đó gặp nạn thân chết, hồn phách bám vào bản mạng cổ trung, lấy cổ tục mệnh.
Nhiều năm qua đi như vậy, hồn phách cùng trùng thân đã hoàn toàn dung hợp.
Hiện giờ Liễu Vũ là cổ thân, hồn con người, thân thể bản năng thích nơi âm u ẩm ướt lấy độc trùng làm thức ăn. Nếu không tăng thêm khống chế, về sau tháng rộng năm dài, thói quen sẽ dần dần làm một con cổ trùng, thói quen con người, quá khứ cùng ký ức sẽ theo thời gian trôi qua mà chậm rãi mất dần. Nếu lại trải qua một ít kích thích, kích khởi hung tính, sẽ làm quá trình này tăng nhanh, tệ nhất chính là mất đi nhân tính, biến thành một cái mơ màng, hồ đồ, chỉ biết làm theo bản năng vồ mồi sinh tồn, chỉ biết giết chóc sinh linh, cổ xung quanh.
Hiện tại Liễu Vũ đã xuất hiện một ít manh mối cổ hoá, nhưng cũng không tính là nghiêm trọng.
Chung quanh dòng khí bỗng nhiên biến hoá, hình như có cái gì nguy hiểm tới gần.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!