Tịch Nhan kể chuyện xưa rồi! Nên mình đổi xưng hô ở Tịch Nhan.
_________
Trương Tịch Nhan nhìn chằm chằm Liễu Vũ vài giây, nói: "Em sống được tới bây giờ đã là cái kỳ tích." Nàng nâng Liễu Vũ đi vào phòng bên cạnh, đem cô để trên bàn trà bằng ngọc thạch.
Liễu Vũ thật cẩn thận mà nhìn về hướng Trương Tịch Nhan, chỉ thấy trên mặt cùng ánh mắt đều viết cô đơn cùng đau buồn, cùng tỷ muội sinh đôi của nàng như hai cái cực đoan. Cô suy đoán Trương Tịch Nhan đối với cô là có mưu đồ, chuẩn bị đánh chiêu bài cảm tình.
Trương Tịch Nhan thở dài, hoãn thanh nói: "Cha tôi tên là Trương Trường Thọ, em có ấn tượng không?
Liễu Vũ nghe tên này cũng thấy quen tai nhưng.. nghĩ không ra. Cô hỏi: "Làm cái gì?"
"Đạo sĩ tu tại gia, cũng chính là đạo sĩ tục gia, loại này là ở nhà tu hành, chủ yếu kinh doanh buôn bán nhan đèn cùng giúp người ta xem phong thuỷ."
Liễu Vũ đầu đầy mờ mịt, tâm nói: "Nói chuyện này với tôi để làm gì?" Muốn đánh bài tình cảm cũng nói đi quá xa rồi. Chiêu số này cô đã dùng đến thuần thục! Cô đã dùng qua sao?... Liễu Vũ nghĩ không ra.
Trương Tịch Nhan nói: "Cha tôi có một khách hàng tên Liễu Sĩ Tắc. Dương liễu
-Liễu, con đường làm quan
-Sĩ, làm gương tốt
-Tắc."
Cha của mình! Liễu Vũ khiếp sợ mà nhìn Trương Tịch Nhan một câu "Cô quen biết cha tôi?" Thiếu chút nữa đã buột miệng thốt ra, nhưng lòng cảnh giác làm cô bế khẩn miệng. Thân côn sao, trước khi muốn lừa gạt người nào, sẽ tìm hiểu một chút tình huống về người đó, thả ra một chút để người đó mắc câu, sau đó tự đem sự tình của bản thân nói ra hết. Liễu Vũ cẩn thận lục lọi trong kí ức, không nhớ cô đã nói tên cha mẹ của mình cho người khác.
Trương Tịch Nhan nói: "Năm đó Liễu Sĩ Tắc bán phần mộ tổ tiền để lập nghiệp..."
Liễu Vũ không vui, bật thốt lên dỗi lại: "Cha cô mới bán phần mộ tổ tiên..." lời nói được một nửa, phát giác nói lỡ, mới liếc trắng mắt một cái, lại nhớ tới Trương Tịch Nhan đối cô chỉ cần bóp một tay liền chết. Lập tức lại ngoan ngoãn ngồi trên bàn, thái độ muốn tốt bao nhiêu liền có bấy nhiêu.
Trương Tịch Nhan thấy thế, có chút thương cảm lại có chút buồn cười. Liễu đại tiểu thư gặp nạn, mất trí nhớ, đều vẫn là cái tính tình kia, vẫn như cũ là một cái pháo đốt tạt mao gà.
Nàng nói: "Do hắn bán phần mộ tổ tiên nên thiếu nợ tổ tông bên dưới, bị báo ứng trên người đôi nhi nữ, hai đứa nhỏ của hắn vừa sinh ra liền không yên ổn, bởi vậy trở thành khách hàng trường kỳ ổn định của cha tôi. Liễu Lôi thường đến nhà cha ta phụ tiền nhan khói và giúp cha tôi làm việc, từ cha tôi học ít bản lĩnh phòng thân, tôi kêu hắn một tiếng sư huynh."
Liễu Vũ đối với lời nói của Trương Tịch Nhan nửa chữ đều không tin, tâm nói: "Cô bịa... cứ tiếp tục bịa." Nhưng đại lão quá lợi hại, cô không dám vạch trần, vì thế thuận theo Trương Tịch Nhan nói: "Nguyên lai trước kia chúng ta có quen biết. Ai nha, thật sự là quá tốt."
Trương Tịch Nhan bị bộ dạng giả hề hề của Liễu Vũ nghẹn đến nói không được. Liễu Vũ không tin, nàng nói nhiều cũng không được gì.
Nàng vô khả vô kế khả thi, trầm mặt trong chốc lát, đứng dậy rời đi.
Trương Tịch Nhan vừa đi tới trên cầu dây, liền cảm giác được Liễu Vũ biến thành bộ dáng hoa thần cổ bằng tốc độ nhanh nhất hướng xuống chân núi đi. Bộ dáng hốt hoảng kia của Liễu Vũ, giống như phía sau có cái đồ vật gì đáng sợ đuổi theo cô...........
Liễu Vũ rất muốn lập tức đào tẩu, nhưng cô còn chưa thăm dò rõ ràng tình huống, sợ tuỳ tiện hành động rút dây động rừng.
Khi cô trở lại trong thôn, trời còn chưa sáng. Đại bộ phận nhân gia còn đang ngủ say, chỉ có đại viện ngoại môn tạp dịch phòng có vài gian còn ánh đèn dầu. Cô từ hô hấp của bọn họ biết được bọn họ không có ngủ, thả ra tiểu cánh hoa nhìn thử, thấy Liễu Thụ, Liễu Nhứ cùng năm ngoại môn đệ tử ở đó đả toạ.
Liễu Vũ trở lại trong sơn động định tiếp tục đọc sách, nhưng sách đều bị ngâm trong nước mưa, tính cả sọt sách cô dằn trên chồng ngưng thần phù đều giống nhau, bị ngâm đ ến ướt lộc cộc. Cô nghĩ đến số tiền mình dùng để mua bùa, đau lòng đến tim đều muốn nát. Cô thả ra tiểu cánh hoa, thật cẩn thận đem nước trên mặt li3m hết, ý đồ đem tiểu cánh hoa hút khô nước, nhưng nước thấm đến giấy, tiểu cánh hoa li3m nước đồng thời khó tránh khỏi đem giấy lộng hư.
Giấy vừa nát, trên giấy phiêu ra một trận gió nhẹ, còn mang theo ánh sáng, trên giấy ngưng tụ thành mực nước tức khắc bao quanh thành đoàn.
Tiền ướt có thể phơi khô, chắc bùa cũng có thể.
Liễu Vũ duỗi tay lấy bùa tính toán xem bùa đã khô chưa. Tay cô vừa tiếp xúc với bùa thì tay dính đầy nước, xúc cảm kia từ nơi tiếp xúc trong nháy mắt thẩm thấu đến toàn bộ, theo sát đó là nguyên chồng bùa thật dày sau vài giây đều biến đen, hoá thành tro rơi xuống hố nước cạn ở dưới chân. Khung chứa sách bên cạnh cô, đột nhiên biến đen từ dưới đáy đi lên cả khung đều nát vụn, mà đầu sỏ là tiểu cánh hoa dưới chân cô phiêu ra.
Tiểu cánh hoa không có gặm sách, nhưng hồng quang của nó có tiếp xúc với sách.
Liễu Vũ không hiểu đã xảy ra chuyện gì, chỉ đành chạy nhanh đi tìm Liễu Thụ tới giải quyết.
Liễu Thụ nghe Liễu Vũ lại đến gõ cửa, thu công, đứng dậy, đi ra ngoài mở cửa, nhìn cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!