Chương 14: (Vô Đề)

Khi Liễu Vũ trở lại sân, thấy đệ tử ngoại môn tạp dịch hai ngươi một tổ, làm việc hừng hực khí thế.

Phụ trách tu sửa đường đi, đã đem đá lót đường cạy lên, làm cho đất bằng phẳng xong lại lát đá trở về, con đường đá dài lại xuất hiện.

Phụ trách tu sửa nhà ở, đem ngói trên nóc nhà dở bỏ, đem những cái xà nhà hư xuống để thay mới, xà nhà với ngói mới cũng được vận chuyển đến. Mấy thứ đó vừa được mua ở trong thôn, tại nhà có sẵn mới vừa chuyển tới. Thông thường những tứ này mỗi nhà thường dùng làm dự bị, nếu mua lại thì giá cả đều rất cao.

Phụ trách trồng hoa cỏ, bao gồm xây hàng rào, lúc này không ở trong sân, họ đã thế cô ra ngoài tìm hoa xinh cỏ đẹp về.

Nhà cô hiện tại đã huỷ đi biến thành công trường lớn, vì không quấy rầy người khác làm việc, cô ở sân ngoại tìm một khu đất trống, sẵn có người mang sách về giúp cô ở đây, thuận tiện cô nhờ họ mang dùm bộ bàn ghế lại, rồi đưa cho họ ít tiền trà nước cùng phí vất vả, nói lời cảm tạ và tiễn bọ họ đi. Rốt cuộc thì, nhờ người hổ trợ làm việc, không để làm người ta công không, trên dưới môi một chạm nói: "Cảm ơn" kia thật không gọi là cám ơn.

Người ta làm việc giúp một là đưa tiền, hai là nợ nhân tình, cho nên đưa tiền vẫn tốt hơn.

Bốn đệ tử ngoại môn tạp dịch đang làm việc trong viện, thấy Liễu Vũ về vẫn luôn để ý đến cô.

Bọn họ phát hiện cổ yêu này thật là hào phóng, hơn nửa rất hiểu đạo lý đối nhân xử thế, cũng không giống như trước thoạt nhìn rất ngốc.

Bọn họ không thể yên ổn khi nhìn thấy cô yêu lấy ra một chồng bùa thật dày, rút ra một tấm, "Bang" một tiếng dán trên trán. Lá bùa đó hoá thành phù quang bay vào cơ thể của cô, lá bùa nháy mắt biến thành tro tàn. Trong phút chốc, cô vun đi nửa năm tiền công của bọ họ.

Kia chính là ngưng thần phù! Bọn họ là ngoại môn tạp dịch đệ tử, trước mắt chỉ có thể mua được bùa thanh trừ âm uế, bùa tru tà, bùa tụ dương, cái loại bùa trực tiếp dùng trên thần hồn, đối với bọn họ không mua nổi loại bùa cao cấp này.

Cổ yêu sau khi sử dụng một tấm ngưng thần phù liền lấy sách ra xem.

Liễu Vũ ngẫm lại, dù sao lúc mình phát ngốc mình cũng không biết, vì thế để ngoại môn tạp dịch đang làm liếc nhìn cô một chút, nếu cô phát ngốc dùng ngưng thần phù đánh thức cô.

Ngoại môn tạp dịch đệ tử ngơ ngác mà nhìn cô, bên cạnh có để chồng ngưng thần phù dùng sách dằn lên để ngừa gió bay, kia cảm giác như áp lên đóng linh ngọc, bọn họ làm việc mười năm cũng không với tới. Cổ yêu này lại để bên người, nhìn tư thế đó hình như là muốn châm ngưng thần phù để đọc sách.

Bốn ngoại môn tạp dịch cùng nhau xem đến choáng váng.

Ngưng thần phù này ở để tử nội môn khi đi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ tông môn, rèn luyện, tỷ thí tông môn mới dùng đến. Một ít gia thế tốt như đại chưởng phòng của bọn họ, ở trước khi tông môn khảo thí mới châm hai tấm để đọc sách. Nhưng đại chưởng phòng của bọn họ là người nào? Đại chưởng phòng nội môn dược phòng Liễu Trạch Lâm lão tổ là đời thứ ba trực hệ tổ tông của nhà hắn.

Con cháu trực hệ của Liễu gia các đời đều sinh hoạt tại Liễu gia thôn, thôn này ở dưới chân núi nơi lão tổ sở trụ, cùng nội môn nhấc chân liền đến. Đãi ngộ này chỉ có cách vách Trương Gia thôn mới có. Ở Trương Gia thôn muốn tới được chỗ ở trên núi của lão tổ, còn phải vòng qua một toà Liễu gia thôn.

Nhân gia đều tu luyện thành cô yêu, đại khái là đạo hành thâm hậu, của cải cũng thực hậu. Nhìn biểu hiện của cô, cũng thấy được cô có địa vị lớn, chỉ là không biết nguyên nhân gặp nạn là cái gì.

Nhưng này đó theo chân bọn họ không có quan hệ. Bốn đệ tử ngoại môn nhìn náo nhiệt một hồi lại tiếp tục vùi đầu làm việc. Có tiền công bảo đảm. Bọn họ cũng sẽ làm việc có bảo đảm. Kiếm việc không dễ dàng, rất khó để có phân việc này, phải hảo hảo quý trọng.

Sau khi Liễu Vũ dùng ngưng thần phù để đọc sách, không có cảm giác gì quá lớn, cũng giống như uống cà phê để nâng cao tinh thần vậy.

Bất quá, hiệu quả vẫn có. Hiệu suất đọc sách của cô được nâng lên. Loại này giới thiệu thường thức so với loại sách báo nhi đồng là giống nhau, độc đều rất nhanh.

Có nhiều đồ vật cô không hiểu, đó là không có kiến thức nhưng có sách giới thiệu, xem một cái liền hiểu rõ.

Thời gian chính là tiền bạc.

Cô vì duy trì hiệu suất đọc sách, đem ngưng thần phù giống như không cần tiền để mua mà châm. Cô xem sách trong lát lại dùng một đạo ngưng thần phù, hiệu suất kia, soái! Liễu Vũ lại cảm giác chính mình quay về thời kỳ làm học bá.

Bỗng nhiên, cô cảm giác có ánh mắt chăm chú khác thường đang dừng trên người mình.

Ở phương hướng cảm giác có ánh nhìn như có ai đó đang nhìn cô, nhưng cảm giác của cô nói cho cô biết tại đó chỉ là một đoàn không khí.

Liễu Vũ ý thức mà nhớ lại lần trước Trương đại lão dưới tán cây nhìn trộm cô.

Cô là được Trương đại lão đưa đến, bởi vì lỡ gặm mất năm cây Xuyên Tâm Liên ngàn năm nên bị đá đến nơi này. Cô cùng Trương đại lão cũng không có giao tình thâm giao gì, nhiều nhất chính là trên đường kết giao tình bạn trong chốc lát, chỉ vậy không nhiều tới nổi Trương đại lão cả ngày rình xem cô.

Liễu Vũ ở Cổ Đạo Tông quen biết người tính được trên đầu ngón tay, cô trừ bỏ Trương Tịch Nhan, cũng không nghĩ còn ai vào đây.

Chẳng lẽ mơ ước sắc đẹp của cô? Mọi người đều biết cô là cổ yêu, âm khí nặng, có kịch độc. Chỉ nói về chủng loại của cô cũng khiến mọi người tránh ra.

Liễu Vũ tiếp tục đọc sách, mặc kệ người rình xem cô là ai, đánh chủ ý gì với cô, cô hiện tại hai mắt một mắt bôi đen cái gì cũng không biết, căn bản không có biện pháp ứng đối, tranh thủ thời gian hiểu biết thường thức càng quan trọng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!