Không bao lâu, Trương Tịch Nhan và Liễu Vũ đã đến đỉnh núi.
Một tòa Thần Điện được xây dựng bằng nham thạch năm ở đỉnh núi. Trên quảng trường phía trước Thần Điện nơi ban đầu là tế đàn đã bị thi quái đào qua biến thành một cái hố rất sâu, đáy hố có một đống xương trắng chất chồng, trên vách động có rất nhiều hầm ngầm rậm rạp thông đi bốn hướng, có một số lượng lớn thi quái đang tụ tập ngo ngoe rục rịch, phảng phất nhưng chúng đang đợi tới lúc mở thịnh yến.
Bậc thang phía trước tế đàn có một cái thông đạo Thứ Nguyên Giới, bên trong thông đạo là bí cảnh có thi quái tụ tập âm trầm khủng bố, bên ngoài có những tảng nham thạch lởm chởm xếp sát nhau như cái đầu phiễu bao phủ u ám. Có ánh mặt trời thông qua khe hở chiếu xuống thông đạo Thứ Nguyên Giới, quang mang kia vừa lúc chiếu đúng chỗ hố tế đàn thi quái, ánh lên một chút sáng sủa, cũng làm cho những con thi không thích ánh mặt trời tránh vào trong bóng tối.
Trương Tịch Nhan và Liễu Vũ từ ở giữa đám thi quái đi qua vào trong tế đàn, đứng ở dưới ánh mặt trời, nhìn về phía ngoài của thông đạo Thứ Nguyên Giới.
Từ chỗ tế dần đi về phía trước chưa tới 50m là bậc thang, dọc theo bậc thang đi xuống thêm 10m nữa là tới tòa tế đàn nằm ở vách đá của sườn núi.
Chỗ sâu nhất của tế đàn sát với vách đá là nơi nối liền với thông đạo Thứ Nguyên Giới, bên ngoài là vách núi thẳng tắp, phía dưới là khe sâu hút, hai bên sườn là hai ngọn núi cao chót vót, một bên vách núi mở ra đường đi vừa đủ một người.
Là bộ lạc của một nhánh Vu tộc tới hiến tế cung phụng thần linh, một đám người đi theo một người ăn mặc phục sức như Tư Tế xuống phía dưới.
Nhóm Tư Tế đi vòng quanh tế đàn đối diện thông đạo Thứ Nguyên Giới vừa hát vừa nhảy như là đang nhảy đại thần, phía sau bọn họ là người và dã thú trưởng thành chắc là những cống phẩm, khi mang vào bọn họ đặt ở trên sơn động thông đạo Thứ Nguyên Giới.
Ánh sáng từ ngoài thông đạo chiếu vào, nhưng chỉ chiếu sáng được tế đàn và một ít ở bậc thang, khi tiến vào bí cảnh mọi người chỉ có thể nhìn rõ được cái hố to bên cạnh, đối với bọn họ mà nói đáy hố cập này phía trong bóng đêm cách một đạo ánh sáng là nơi cất giấu thi quái nhưng bọn họ là hoàn toàn không hề hay biết, chỉ là bản năng cảm thấy sợ hãi đối với bóng tối mà thôi, lại xuất phát từ việc đối với tín ngưỡng thần linh thì phải thành kính, nện bước kiên định đi về phía hố to, nâng lên người và dã thú mang theo rồi nhảy vào.
Lũ dã thú thấy thi quái trong bóng tối thì hoảng sợ giãy giụa, nhưng vì bị bó quá mức kín mít nên không thể động đậy được…
Nhóm thi quái trong bóng tối ngửi được hương vị, sôi nổi tụ lại về phía tế đàn. Chúng nó lấy tốc độ như tia chớp túm lấy người và dã thú tiến vào trong bí cảnh kéo vào trong bóng tối. Nhóm người và dã thú bị thi quái túm đi chưa kịp la lên đã bị chúng cắn đứt yết hầu.
Mùi máu tươi bắt đầu phiêu tán trong không khí là dẫn tới thêm càng nhiều thi quái, chúng nó vì tranh giành đồ ăn mà dẫn tới tranh đoạt, phát ra từng tiếng rống của thi quái.
Nhóm Tư Tế nghe được tiếng thi quái rống lên cứ nghĩ là thần linh đã đáp lại bọn họ, kích động lên giọng hát và động tác nhảy múa càng thêm ra sức, những người đưa tới cống phẩm quỳ gối bên ngoài tế đàn vô cùng thành kính mà quỳ rạp xuống đất dập đầu, khẩn cầu thần linh phù hộ.
Liễu Vũ bị cảnh tượng xảy ra trước mắt làm nghẹn họng cả kinh nhìn trân trối. Những người có phải bị điên rồi không? Thế nhưng lại chủ động chạy vào uy cho thi quái, khó trách nơi này thi quái là mập mạp tới vậy.
Trương Tịch Nhan đối với những việc như thế này nhìn đã quen, cũng không lập tức ngăn cản, mà là quyết định đứng nhìn. Nếu những người này chỉ là uy cho thi quái thì cái bí cảnh này không thể nhiều thi quái tới vậy được.
Đại khái hơn nửa tiếng trôi qua, nhóm thi quái vây quay bên ngoài tế đàn lôi đi đồ ăn của chúng rời đi, xung quanh tế đàn thi quái cũng giảm bớt.
Nhóm Tư Tế nghe được bên trong không còn tiếng động, ngừng nhảy đại thần, bọn họ nhận lấy một cái vại gốm từ tay người tùy tùng mà mình mang theo bên người mở nắp ra, mùi thối nồng đậm của thi quái xông vào trong mũi. Bọn họ đem chất lỏng đen sì tanh hôi trong vại gốm tưới lên người tới ướt sũng.
Đám người quỳ lại sát đất tách ra nhường một lối đi, từ phía cuối của đám người có một nhóm người đi tới.
Những người này đang nâng một cái cáng được làm từ gỗ, trên mỗi cáng gỗ có một thi thể nằm trên đó. Những cái thi thể này trên thân người có phù văn dẫn tụ Âm Sát khí, tai mắt mũi miệng và các khiếu vị đều bị phong bế, nhưng lại không bị hư thối.
Sau khi nhóm Tư Tế xối chất lỏng đen sì lên trên người, lại xối chất lỏng đó lên người của những người nâng thi, sau đó dẫn bọn họ đi về phía thông đạo Thứ Nguyên Giới. Bọn họ đi vòng qua nhóm thi quái còn chưa rời đi, nâng thi thể vào trong Thần Điện.
Bên trong Thần Điện là hình chữ nhật với bốn phía là bậc thang hình thang, mặt trên đặt những thi thể rất chỉnh tề.
Nhóm Tư Tế và nhóm người nâng thi thể, đem thi thể đặt vào chỗ trống liền nhanh chóng rời đi.
Liễu Vũ mặt dại ra nhìn những việc mà nhóm người này làm, hỏi Trương Tịch Nhan: "Bọn họ điên rồi sao?" Chỉ vì muốn đặt vào trăm cổ thi thể mà phải để vài ngàn người tới uy thi quái, cái này vẫn còn chưa tính thêm những con dã thú và động vật nhỏ khác vô nữa.
Trương Tịch Nhan quay đầu đi vào giữa Thần Điện, xem xét cách sắp xếp thi thể trong Thần Điện.
Những thi thể mới đưa vào sớm đã lạnh thấu, nhưng tay chân vẫn còn mềm, tế bào trên cơ thể vào duy trì hoạt tính, đang hấp thu Âm Sát khí. Máu và xương cốt của chúng đã bị nhiễm thi quái tử khí, thân thể cũng đang dẫn sinh ra dị biến.
Những thi thể này có một số vừa mới đặt vào vài năm, một số đã hoàn thành quá trình dị biến, có mấy cổ thậm chí đã bắt đầu hoạt động. Mấy cổ thi quái vừa mới "Tỉnh" thị lực và khứu giác còn cực thấp, mức độ linh hoạt của tay chân so với lúc Liễu Vũ vừa mới hoàn thành đắp nặn thân thể kém hơn rất nhiều, từng con muốn đứng dậy đều rất khó khăn, xiêu vẹo mà nằm trên đất xoắn tới xoắn đi, phát ra tiếng rào rống trầm thấp.
Trương Tịch Nhan xem xét số thi thể và thi quái xong, nói: "Bọn họ không phải đang cung phụng thần linh."
Liễu Vũ nói: "Vậy bọn dưỡng thi quái à."
Trương Tịch Nhan nói: "Số thi thể đưa vào này, bọn họ có đeo phụ kiện phân biệt đại biểu cho dũng sĩ, trí giả, trưởng lão, thư lĩnh và cả tư tế, những người này đều là người có thân phận địa vị trong bộ lạc. Trên mặt bọn họ có vẽ chú ngữ cổ xưa của Vu tộc, ý nghĩa như trường sinh bất tử."
Liễu Vũ lập tức nhớ đến phong tục hậu táng của các quý tộc, sinh thời hưởng thụ vinh hoa phú quý, tu sửa lăng mộ bốn phía, sau khi chết cũng phải được chôn cùng với nhiều thứ phong phú, muốn ở dưới lòng đất vẫn có thể tiếp tục hưởng thụ phú quý. Vậy những người này sinh thời hẳn là quý tộc trong bộ lạc, sau khi chết còn muốn biến thành thi quái tiếp tục hưởng thụ cung phụng?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!