Càng tới gần tế đàn thì có càng nhiều thi quái.
Khi đến được chân núi chỗ tế đàn, liền thấy được khắp nơi đều là thi quái, số lượng nhiều tới mức làm người ta da đầu tê dại.
Nguyên bản chúng nó đang ngủ say, thì bị mấy vạn thi quái nhảy qua đánh thức, một số có tâm cảnh giác trốn sâu vào trong ngầm, nhưng càng có nhiều thi quái bị cuốn vào cùng nhau nhảy về phía trước, còn những con ngây ngốc đứng tại chỗ thì bị một đoàn thi quái đang nhảy tới đâm ngã xuống đất, bị dẫm đạp. Còn một số ít có thực lực cường đại không bị ảo thuật khống chế lạc trong đám thi quái đang nhảy bắt đầu đấu đá lung tung phá hư đội hình, dẫn đến rối loạn.
Nơi này thi quái nhiều tới mức vượt qua khỏi phạm vi khống chế cùng lúc cao nhất của Liễu Vũ, nơi tế đàn trên đỉnh núi mang lại cho cảm giác cực kỳ nguy hiểm, giống như có điểm chơi quá trớn.
Cô nhanh chóng quyết định thay đổi sách lược, cấy vào trong đầu thi quái cô là thi vương, làm đám thi quái có ý thức thần phục cô.
Trương Tịch Nhan đuổi tới bên cạnh Liễu Vũ, cảnh giác ngẩng đầu nhìn hướng của tế đàn, chỉ thấy Âm Sát khí nơi đó hình thành u ám, cả một đỉnh núi bị bao phủ bởi một tầng khí đen nhánh nối thành một mảnh. Nơi này lại là nơi âm dương giao hội, nhiều thi quái như thế này đều được uẩn dưỡng tại đây hơn cả vạn năm, dưỡng ra tới cái thứ gì cũng có khả năng.
Nàng nói với Liễu Vũ: "Chúng ta đến triệt." Từ tình huống trước mắt mà phán đoán, thi quái nơi này trước mắt là nàng không thể đối phó được.
Liễu Vũ cảm giác được trên đỉnh núi có một con đại thi quái cực kỳ lợi hại, quyết định ra tay phủ đầu trước thu đi nó. Cô nói với Trương Tịch Nhan: "Để em thử trước, có thể đối phó với nó được không." Khi cô nói chuyện, liền thi triển ảo thuật đối với con thi quái lợi hại nhất trên đỉnh, nhưng sau khi cảm giác vừa tiến vào trong đầu của thi quái, liền nghe trong đầu nó vang tiếng hô phẫn nộ, tuy rằng là tiếng kêu của thi quái nhưng làm cô có thể nghe ra được ý tứ.
Thanh âm kia rất vang, chấn đến cô đầu choáng mắt hoa, đầu cắm thẳng xuống đất té ngã.
Phía trên tế đàn u ám quay cuồng, một cổ chi thế bàng bạc mạnh mẽ từ trên đỉnh núi lao ra. Âm Sát khí đen đặc hình thành một tường sóng thần cát bụi cao mấy chục mét từ đỉnh núi cọ rửa xuống dưới, đem thi quái ven đường đều xốc bay.
Trương Tịch Nhan ôm lấy Liễu Vũ trốn phía sau một tảng nham thạch thật lớn, tránh thoát Âm Sát khí đánh thẳng chính diện, nàng lo lắng nhìn về phía Liễu Vũ.
Liễu Vũ nghỉ ngơi vài giây, cảm giác choáng váng dần biến mất, khôi phục bình thường. Cô nói: "Em không sao cả, con thi quái phía trên thật là lợi hại."
Trương Tịch Nhan nói: "Đi thôi. Chúng ta không phải đối thủ."
Một tiếng thì quái rống lên như tiếng sấm liên tục truyền đến từ phía tế đàn.
Thanh âm kia chấn đến màng nhĩ đau nhức, đầu như muốn vỡ ra, đá vụn trên mặt đất đều đang rung động. Những con thi quái rơi rớt tan tác như bị vỡ đê nằm sấp trên mặt đất, một cử động cũng không dám, giống như hướng vương giả thần phục.
Liễu Vũ tức khắc hiểu rõ, bản thân đã đụng trúng thi quái vương chính hiệu. Cô bò dậy đang muốn chạy liền có cảm giác bị theo dõi, con thi quái trên đỉnh núi như lưu tinh cản nguyệt lao thẳng xuống dưới đây.
Cô truyền âm nói với Trương Tịch Nhan câu, "Em giữ chân của nó, chị xem tình huống mà làm." cô từ phía sau nham thạch nhảy ra ngoài, lấy tư thế nhảy của cương thi bắn nhảy ra xa về hướng khác, đồng thời thao tác thi quái xung quanh tấn công thi vương.
Trương Tịch Nhan cảm giác có tầm mắt đảo qua trên người của bản thân, liền biết nàng cũng bị theo dõi, lúc này muốn chạy thoát khả năng rất thấp, không bằng buông tay một bác. Nàng dùng liễm tức thuật hạ thấp cảm giác tồn tại của bản thân xuống, làm chính mình thoạt nhìn cảm giác phi thường nhỏ yếu, hơn nữa Liễu Vũ nhảy bắn đến mức quá lợi hại cảm giác tồn tại phi thường mạnh mẽ, trước đó còn tấn công thi vương một đợt, cừu hận kéo đến là chắc chắn.
Thi vương quét mắt nhìn Trương Tịch Nhan liền hướng tới Liễu Vũ mà đi.
Bất quá, nó cũng không buông tha Trương Tịch Nhan, nó phát ra một tiếng rống lớn, mệnh lệnh những con thi quái khác tấn công Trương Tịch Nhan. Những con thi quái không bị Liễu Vũ khống chế liền lao đầu đánh về phía Trương Tịch Nhan.
Trương Tịch Nhan giơ tay đánh ra mấy chục tấm bùa mới vẽ cùng với thi cốt khắc thành con rối, kết thành một cái ảo trận vận chuyển bao phủ lại xung quanh, sau đó lại khống chế bản mạng linh cổ phóng xuất ra tử cổ hóa thành huyễn thân của nàng đi quấy nhiễu thi quái. Trên người của nàng thì tráo một tầng ảo thuật, che giấu bản thân, lặng yên rút khỏi ảo trận, chạy về phía của Liễu Vũ.
Liễu Vũ trong lúc dụ thi vương đuổi theo trong nháy mắt liền thấy nó đã đuổi theo gần tới, bỗng nhiên phát hiện Trương Tịch Nhan cư nhiên đuổi theo tới phía sau, sợ tới mức la lên: "Chị đừng tới đây…." lời còn chưa nói xong liền cảm nhận được có một cổ Âm Dương chi khí quen thuộc đang mạnh mẽ đẩy ra tới, cơ hồ ở trong nháy mắt liền đem cô cùng thi vương bao trụ, cái loại cảm giác rơi vào nước rất quen thuộc truyền tới, đồng thời có ánh mặt trời chói mắt chiếu thẳng xuống, hoảng đến cô theo bản năng mà nhắm mắt lại, nhưng cảm giác lại rất rõ ràng xung quanh là rừng rậm xanh tươi bừng bừng sinh cơ, cùng với một con thi quái trên người treo đầy phụ tùng ăn mặc đến giống như nhảy đại thần.
Thi quái này tuổi tác độ khoảng 40-50 tuổi, nữ giới, làn da và đồng tử của nó cùng người thường không hề khác nhau, nếu không phải một thân Thi Sát khí, rất khó nhìn ra được nó là một con thi quái.
Thi quái bị ánh mặt trời chiếu đến híp híp mắt, ngay sau đó mở đôi mắt ra ngẩng đầu nhìn về phía không trung trên đỉnh đầu, tựa hồ có điểm như đang hưởng thụ.
Trương Tịch Nhan nhìn thấy cách thi quái ăn mặc cùng trên cổ đeo đồ đằng phụ kiện điêu khắc đại biểu cho thân phận, thế nhưng lại một vị Đại Tế Tư.
Thi quái Đại Tế Tư sau khi hưởng thụ một hồi tắm gội ánh mặt trời, quay đầu nhìn về phía Trương Tịch Nhan, liếc mắt một cái liền thấy Thiên Nhãn giữa trán của nàng, biết được nàng lợi hại trong mắt liền hiện lên hung quang, lấy thế lôi đình vạn quân giết qua tới.
Một luồn ngọn lửa nhỏ từ trong Thiên Nhãn giữa trán Trương Tịch Nhan bay ra, ngăn chặn thế công của thi quái Đại Tế Tư, Trương Tịch Nhan nhanh chóng rút kiếm ra khỏi vỏ, đâm thẳng vào hốc mắt thi quái Đại Tế Tư.
Thi quái Đại Tế Tư linh hoạt một né tránh thoát được một đợt tấn công cùng lúc của Thần hỏa Thiên Nhãn và một kiếm công tới của Trương Tịch Nhan, sau đó trên mông bị ăn một đá, theo sát liền cảm giác được có thứ gì đó chui vào trong đầu, đồng thời có tiếng nói vang lên: "Ngươi biến đi!"
Tiếng nói đó làm nó như bị điện quang hỏa thạch khiến nó thất thần chốc lát, nhưng tại trong nháy mắt thất thần đó, đôi mắt nó bị một trận đau đớn. Nó một phen nắm lấy thanh kiếm đâm vào hốc mắt, phần đầu ngửa ra sau, rút kiếm ra khỏi hốc mắt, cùng rút ra ngoài với thanh kiếm còn có con mắt của nó.
Một dòng máu màu vàng chảy từ trong hốc mắt bị hỏng của nó xuống, nó liên tục quay cuồng nhảy lên mấy cái né tránh thần hỏa Thiên Nhãn cùng với thế kiếm mưa rền gió dữ của Trương Tịch Nhan công qua, chợt nó duỗi tay nắm được mũi kiếm đâm tới, trên tay dùng sức bóp chặt làm vỡ thanh kiếm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!