Liễu Vũ vẽ xong địa đồ bảo tàng quỷ linh tinh, liền cùng Trương Tịch Nhan đi dọc lên trên theo địa đạo.
Thời điểm cô vừa tới nơi này, cảm giác như bản thân gặp hạn, đôi mắt thì không thể nhìn xa, nhưng lúc này đôi mắt cũng đã khôi phục mà còn nhìn rõ và xa hơn xưa, cảnh tượng cách hai cái đỉnh núi cũng có thể nhìn thấy rất rõ ràng, ngay cả thi quái và quỷ vật bên trong tầng nham thạch cũng có thể nhìn thấy rất rõ ràng. Bây giờ cô có thể đi đường được bình thường, nhảy nhót so với trước kia còn nhẹ nhàng linh hoạt hơn rất nhiều, thị lực cũng tốt hơn trước rất nhiều.
Hiện tại cô nhìn động tác Trương Tịch Nhan huy kiếm giống như được quay chậm từng động tác, thậm có thể tinh tường nắm được quỹ đạo động tác của nàng.
Liễu Vũ phá lệ vui vẽ, mỹ tư tư mà vòng quanh Trương Tịch Nhan khoe khoang sự tiến bộ của bản thân, còn nói với nàng, "Về sao em cũng có thể bảo hộ chị rồi."
Trương Tịch Nhan cười cười đưa cho Liễu Vũ một thanh kiếm, nói: "Trước tiên hãy luyện được bản lĩnh đánh nhau với người khác đi. Nơi này thi quái rất nhiều, chúng ta liền một đường giết qua tận khả năng đem đám thi quái này dọn sạch, lúc sao mới tiện để tới lấy quặng."
Trước đó nàng suy nghĩ sẽ biến nơi này thành nơi thí luyện, hiện giờ lấy quặng càng quan trọng hơn.
Đối với Quỷ Vu hai giới hiện tại mà nói, loại cấp bậc thi luyện ở nơi như thế này hiện tại cơ hồ không thể dùng tới được, chỉ có thể giữ lại cho tương lai về sau. Quỷ linh tinh thì luôn khan hiếm, số thi đan này cũng có thể gia tăng thêm thực lực cho nhóm người tổ tông và nhóm đệ tử tông môn tu luyện cổ thuật.
Cổ Đạo Tông không thể cứ phiêu bạt ở giữa không gian loạn lưu giữa hai thứ nguyên giới được, nếu không ngộ nhỡ một ngày nào đó nàng gặp nạn không thể về được, Cổ Đạo Tông lại không có người thứ hai có thể câu thông với Vu thần thụ và bản lĩnh sáng lập ra thông đạo, một khi thông đạo hiện tại bị lạc mất, Cổ Đạo Tông sẽ bị ngăn cách cùng với ngoại giới, vĩnh viễn bị phong ở trong không gian loạn lưu, cuối sẽ giống như bộ lạc Hoa Tế năm đó bị xa cách với thế nhân dần dần xuống dốc và dẫn đến diệt tộc.
Nhưng muốn để Cổ Đạo Tông ra khỏi không gian loạn lưu, đầu tiên phải tìm được một Thứ Nguyên Giới ổn định làm nơi dừng chân, cùng với thực lực có thể bảo hộ chính mình, nếu không từ đó dẫn tới việc trở thành tấm bia ngắm cho người ta đánh, chỉ một đợt công kích chống cự không được liền không còn nữa.
Liễu Vũ nhận lấy kiếm Trương Tịch Nhan đưa qua, nắm ở trong tay, cầm trong tay vẫy vẫy, lại cảm giác thi quái có đầy khắp núi đồi, tâm nói: "Liền tính mình có thể một kiếm chọc chết một con thi quái, nhưng nếu là những con thi quái cùng nhau chen chút lại đây, mình bắt tay huy kiếm sao cho thành một trận gió mạnh mang theo sát thương mới có thể giết được hết." Cô càng muốn dùng những phương thức mình quen thuộc để đối phó chúng tỷ như ảo thuật và tiểu cánh hoa.
Cô hiểu được Trương Tịch Nhan có ý tốt nên không nói gì chỉ cười cười nhận lấy, cầm trong tay huy qua huy lại chơi, đồng thời lặng yên phóng xuất ra cảm giác tỏa định vị trí của đám thi quái, sau đó dùng ảo thuật xâm nhập vào trong đầu của chúng, khống chế chúng hướng thi quái bên cạnh tấn công, gặp được những con không có bên cạnh những con thi quái khác thì khống chế chúng tự moi ra thi đan sau đó đem cổ của chính mình vặn xuống.
Đám thi quái này xác thực giống như Trương Tịch Nhan nói, chỉ số thông minh không cao, tư duy thì đơn giản, thao tác chúng so với thao tác đàn chuột còn dễ dàng hơn. Cô không cần tốn nhiều công sức là đã xâm nhập vào trong đầu của chúng, còn có thể nhận được tầm mắt của chúng nhìn thấy quan cảnh xung quanh cũng như khứu giác và thính giác.
Nhóm thi quái lấy quỷ linh tinh và quỷ vật làm thức ăn, nước là là từ Âm Sát khí tụ thành, đem những con thi quái khác thành đồng loại, tuy không có tình cảm nhưng dưới tình huống không tranh đoạt đồ ăn chúng nó cũng sẽ không hướng tới những con thi quái khác mà tấn công. Chúng nó có cảm giác với Âm Sát khí rất nhạy bén, thích toản vào những nơi có Âm Sát khí dày đặc, ngoài ra không bài xích tụ tập.
Đám thi quái này vì muốn thu hoạch được nước Âm Sát nên thường tụ tập vào những chỗ trũng và ở giữa những khối nham thạch nơi Âm Sát, chúng còn đào hố bào động để tránh vào, móng vuốt của chúng cực kỳ sắc bén, dễ dàng đào ra nham thạch thành động như một con tê tê.
Liễu Vũ tâm niệm vừa động, hỏi: "Trương Tịch Nhan, nếu như chúng ta dùng thi quái đến để khai thác quỷ linh tinh, chị thấy sao?" Thi quái phía trước bị giết chết, còn lại loại thực lực thấp có thể dùng.
Trương Tịch Nhan nghe vậy thì sửng sốt, tâm nói: "Em đúng thật cái gì cũng dám nghĩ?" Lúc này nàng đã tới được lối ra của sơn động, nhìn thấy pháp trận phòng ngự ở động đã bị phá hư, mà bên ngoài là một mảnh tĩnh mịch, ngay cả một tiếng vang cũng không có, trong lòng tức khắc sinh ra cảnh giác, lo lắng có thứ nguy hiểm ẩn núp ở bên ngoài, thả cảm giác ra ngoài cẩn thận xem xét tình huống, liếc lại một cái lại thấy được ngay sơn động cách đó không xa nằm mấy cổ thi quái.
Mấy con thi quái kia nằm chất chồng thành một đống, như đã trải qua một trận ẩu đả tập thể, móc ra thi đan của nhau, vặn gãy cổ của đối phương, giống như bị ai thao tác để chúng đồng quy vu tận. Tình huống này, giống với việc khó nhất khi đi lấy quặng là gặp phải nơi có đại quỷ.
Trương Tịch Nhan không hoài nghi, xác định đây nhất định là việc Liễu Vũ làm. Liễu Vũ tu luyện cổ thân, thiên phú thần thông hàng đầu của Hoa Thần Cổ chính là ảo thuật, hơn nữa cô đã cắn nuốt đại quỷ, cảm giác và ý thức đã tiến thêm được một bước tiến hóa, về điểm thủ đoạn này đối với Liễu Vũ cũng chỉ là một tí chuyện vặt vãnh.
Nàng nháy mắt có chần chờ cùng lo sợ. Ban đầu nàng chỉ muốn cho Liễu Vũ sống thật tốt, lại ở trong lúc lơ đãng đem Liễu Vũ dưỡng tới mức đáng sợ như thế. Một khi Liễu Vũ làm ác, phỏng chừng bản thân mình cũng không thể khống chế được cô.
Trương Tịch Nhan theo sát đó liền hỏi trong lòng một câu, "Liễu Vũ sẽ làm chuyện ác sao? Bản thân mình có hối hận sao?" Liền lại thoải mái.
Thiện và ác khó có thể định nghĩa được, xem bản tâm. Bản lĩnh trở lên cường đại thì có thể càng tốt để sống sót.
Trương Tịch Nhan không hỏi phạm vi Liễu Vũ có thể khống chế bao nhiêu lớn, thực lực đã tới mức nào, sau khi xác định gần đây không có nguy hiểm, liền đem mấy cổ thi quái thu vào trong giới tử thạch. Nàng nói với Liễu Vũ: "Nếu em có thể khống chế được thi quái, chúng ta không cần thiết đuổi tận giết tiệt chúng nó. Chờ lúc chúng ta trở lại lấy quặng, cách chúng ra một cái khu an toàn là được rồi."
Cứ như vậy, lấy quặng cùng thí luyện cả hai đều không bị chậm trễ, thậm chí còn có thể sáng lập ra một khối khu vực khai thác mỏ, để thi quái đi đào quặng. Ý tưởng này thật sự rất tốt.
Liễu Vũ nói: "Chị đúng thật nhất thời cũng có cái ý tưởng hay đó."
Trương Tịch Nhan nói: "Tùy theo tình huống thôi." Nàng vẫn dặn dò câu, "Dùng ảo thuật thận trọng. Trừ bỏ khi đối địch, ngày thường ít dùng tới thôi." Nàng lại như cảm giác được gì đó, bổ sung thêm câu, "Ảo thuật dễ dàng sinh ra ảnh hưởng đối với tư duy của người khác, rất nhiều thời điểm chỉ một hành động dễ dàng nhưng lại làm thay đổi cả một đời của người khác."
Liễu Vũ ghé sát vào nhìn chằm chằm Trương Tịch Nhan.
Trương Tịch Nhan bị cô nhìn đến có điểm ngượng ngùng, còn có điểm chột dạ, nói: "Nhìn chị làm cái gì a?"
Liễu Vũ nói: "Chị là đang lo lắng em làm chuyện xấu, chị còn có điểm sợ em."
Trương Tịch Nhan hừ cười một tiếng nói: "Bảo vệ tốt cho chị." Thu lại kiếm, để Liễu Vũ dẫn nàng đi vào tìm chết nơi đất hoang thi quái.
Đám thi quái này đều bị Liễu Vũ lộng chết, nhưng cũng không thể lãng phí.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!