Edit: Hoa Tuyết
Beta: Linh Xốp
Mặc dù trong lòng Hoa Tịch Uyển hơi nghi ngờ, nhưng vẫn nhanh chóng đi thay trang phục quận vương phi, đội mũ trầm kim đi ra chính điện vương phủ. Nàng vừa đến không lâu, thì thấy Yến Tấn Khâu mặc trang phục quận vương đi vào, mấy quản sự cũng đã chờ bên ngoài điện.
Sau khi Yến Tấn Khâu vào chính điện, thấy sắc mặt Hoa Tịch Uyển vẫn bình tĩnh, biết nàng không kinh ngạc vì tin tức này, nên chỉ mỉm cười đi tới đứng bên cạnh nàng, nhẹ giọng nói: "Buổi tối chúng ta sẽ cùng nhau dùng cơm." Những lời này chẳng khác nào đang nói với Hoa Tịch Uyển là có chuyện gì hai chúng ta sẽ nói riêng với nhau sau.
Trong điện còn có mấy thái giám và nữ quan, nên Hoa Tịch Uyển chỉ nhẹ nhàng đặt tay vào lòng bàn tay Yến Tấn Khâu, mỉm cười cười: "Được." Mặc dù nàng biết hoàng đế có mưu đồ bất chính, nhưng thấy nét mặt của Yến Tấn Khâu như đang rất vui vẻ vì chuyện này, nên không suy nghĩ nhiều nữa, chỉ chờ người của lễ bộ đến tuyên chỉ.
Hai người đợi không bao lâu, đã thấy quan viên lễ bộ đến, sau đó đọc hai bảng thánh chỉ thật dài, nhưng đại ý chính là tấn phong Yến Tấn Khâu làm thân vương và Hoa Tịch Uyển là thân vương phi, đi kèm theo thánh chỉ tấn phong là kim ấn kim sách, về phần trang phục vẫn chưa may xong, nên trước tiên nợ lại, còn chuyện mở rộng quận vương phủ thì dù sao trước đây nơi này cũng là phủ thân vương, chỉ cần mở khóa mấy viện còn lại, sau đó cho người của công bộ tu sửa lại là được.
Trong viện bày biện nhiều đồ vật đại biểu cho thân phận thân vương, tất cả đều là những phần thưởng được ban xuống, có thể thấy được hoàng ân kia rất to lớn.
Lắng nghe hồi lâu, cuối cùng cũng nghe xong danh sách quà tặng được ban, sau khi hai vợ chồng tiễn viên quan lễ bộ kia đi, mới ngồi trong viện nhìn những rương đồ vật được mang vào, hai người tiếp tục uống trà.
Mỗi lần tên một vật phẩm được đọc lên, thì có một hạ nhân mở nắp hộp ra để hai người xem qua. Đến cuối cùng, Hoa Tịch Uyển cảm thấy thảm không nỡ nhìn nữa nên dời đi mắt, không phải nàng thanh cao gì, nhưng nàng rốt cuộc cũng biết cái gì gọi là "Vàng chói mắt, bạc trắng ngần", nếu nhìn tiếp nữa chắc ánh mắt nàng sẽ mù mất.
"Mệt mỏi sao?" Yến Tấn Khâu thấy dáng vẻ này của Hoa Tịch Uyển, đưa ánh mắt nhìn mấy hạ nhân bên cạnh ra hiệu, sau đó nói: "Nếu mệt mỏi rồi thì chúng ta về phòng nghỉ ngơi đi, ở đây có bọn hạ nhân lo là tốt rồi."
Hoa Tịch Uyển gật đầu, bộ dạng yếu ớt đỡ cái kim quan nặng nề. Đến lúc này, nàng cũng sắp thành hạng người thanh cao xem tiền tài là cặn bã rồi.
Trở về phòng, đầu tiên Hoa Tịch Uyển cho nha hoàn hầu hạ mình thay trang phục quận vương phi ra, sau khi mặc vào một bộ váy dài xinh đẹp lại thoải mái, nàng mới thở phào một hơi, rồi xoa xoa cái cổ của mình nói: "Lại bị đè nữa, chắc chắn ta sẽ bị thấp đi một tấc."
"Nặng vậy sao?" Yến Tấn Khâu đưa tay bóp bóp vai bóp cổ cho nàng, "Hiện tại khỏe hơn chưa?"
"Tay nghề còn thua xa mấy nha hoàn của ta," Hoa Tịch Uyển mỉm cười liếc mắt nhìn hắn, "Mà thôi, ta không dám để vương gia làm mấy việc này, vẫn là để bọn họ làm đi."
Yến Tấn Khâu cười thu tay về, sau đó nói: "Sắp tới sẽ có rất nhiều người đến phủ chúng ta chúc mừng, nàng phải vất vả mấy ngày rồi."
Hồng Anh thấy thế đi ra sau Hoa Tịch Uyển, nhẹ nhàng xoa bóp cho nàng.
"Có quản sự phía dưới giúp đỡ, cũng sẽ không quá cực khổ," Hoa Tịch Uyển có chút lười biếng dựa vào cái ghế, chậm rãi nói, "Nhận được long ân của Hoàng thượng chính là việc đại hỉ, dù có mệt mỏi nhưng trong lòng cũng vui vẻ."
"Điều này cũng đúng," Yến Tấn Khâu liếc mắt nhìn bọn hạ nhân trong phòng, "Không thì bây giờ ngủ một chút, bình thường lúc này là giờ nghỉ trưa của nàng mà."
"Cũng được," Hoa Tịch Uyển phất tay để hạ nhân trong phòng lui ra, sau khi hai người lên giường cùng nhau nằm xuống, Yến Tấn Khâu mới nói: "Nghe nói hôm qua Hoàng thượng nổi giận với Thịnh quận vương, lại bắt Thịnh quận vương về phủ suy nghĩ ba ngày."
Hoa Tịch Uyển cảm thấy chỉ số thông minh của mình trong chuyện triều chính có chút thấp, cho nên sau khi nghe xong câu này, suy nghĩ một hồi mới nói: "Hôm qua hoàng thượng trách cứ Thịnh quận vương, hôm nay lại phong chàng làm Thân vương, là có dụng ý gì?" Chuyện này giống như là một đứa trẻ làm sai bị người lớn trong nhà trách phạt, còn đứa trẻ không làm sai được khen thưởng sao?
"Cũng không chỉ đơn giản như vậy," Yến Tấn Khâu đưa tay kéo nàng vào trong ngực mình, "Hiện tại thế lực của Thịnh quận vương quá lớn, rất nhiều quan viên tôn sùng hắn, dưới tình huống này, khó tránh khỏi chuyện hoàng thượng sinh lòng nghi kỵ. Ông cố ý đánh một, kéo một, cũng chỉ là muốn Yến Bá Ích nghĩ là ta làm cản trở hắn, để bọn ta đấu đá lẫn nhau mà thôi.
Yến Bá Ích được một bộ phận quan viên ủng hộ, ta lại hơn hắn tước vị thân vương, bất kể là ai chiếm thế thượng phong thì đối với hoàng đế mà nói đều là kẻ thua cuộc."
Giải thích như thế hình như cũng hơi có lý thật, Hoa Tịch Uyển ngáp một cái, không tiếp tục hỏi gì, có chút chuyện nàng không muốn biết, và cũng không nên biết thì tốt hơn.
Trong phòng dần yên tĩnh lại, không biết qua bao lâu, Yến Tấn Khâu mới từ trên giường đứng dậy, ngồi ở mép giường nhìn nữ nhân đang ôm chăn ngủ say, hắn đứng dậy đi tới trước gương đồng mà thường ngày Hoa Tịch Uyển hay ngồi trang điểm, lại đúng lúc thấy nụ cười chưa kịp tắt trên khóe môi mình.
Sắc mặt của hắn khẽ biến, quay đầu liếc nhìn người nằm trên giường, một lúc lâu sau mới bước ra ngoài.
Hồng Anh đang đứng đợi bên ngoài thấy Vương gia đi ra, nên vùi đầu lui về phía sau một bước, sau đó yên lặng làm một vạn phúc lễ.
"Hầu hạ vương phi cẩn thận, bản vương đi thư phòng, chờ vương phi tỉnh lại thì cho người đến báo với bản vương." Yến Tấn Khâu biết hiện tại mấy nha hoàn bên cạnh Hoa Tịch Uyển đều là người trung thành, cho nên cũng không nói nhiều.
"Dạ, nô tỳ nhớ kỹ." Hồng Anh ngẩng đầu lên, thấy Vương gia đã rời khỏi, mới thở phào nhẹ nhõm. Rõ ràng ngày thường Vương gia cũng rất ôn hòa, thế nhưng nàng luôn đặc biệt kính sợ Vương gia, dường như nếu không cẩn thận thì sẽ mất cái mạng nhỏ như chơi.
"Hồng Anh tỷ tỷ, vừa rồi Mộc Thông quản gia cho người đem mấy thứ này đến bên này cho chúng ta, chúng ta có cần bẩm báo lại với vương phi không?" Tranh Thu dẫn mấy bà tử đang cầm hộp gỗ đàn hương đi vào, mấy bà tử này đều đổ mồ hôi trán, rõ ràng mấy thứ này không nhẹ.
"Trước tiên đem mấy thứ này cất vào nhà kho, đợi sau khi vương phi tỉnh lại rồi bẩm báo," Hồng Anh mở nắp nhìn thoáng qua tất cả các hộp, thấy chỉ là những trang sức châu ngọc, nên tự mình dẫn những những người này đem đồ vật cất vào tư kho của Hoa Tịch Uyển, vương phi không thiếu nhất chính là mấy thứ này.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!