Chương 106: Đêm loạn lạc

Edit: Hoa Tuyết

"Vương gia, xin cẩn thận bậc thang," Thái giám dẫn đường cúi thấp đầu, cẩn thận từng li từng tí dẫn Yến Tấn Khâu vào trong điện, Yến Tấn Khâu bước vào trong điện rồi dừng lại, sau đó nhìn tên thái giám này nói, "Chưa thông truyền, quần thần sao lại có thể hoàng thượng đi vào tẩm cung."

Tiểu thái giám lui sang bên cạnh một bước, giải thích: "Bẩm Vương gia, trước khi nô tài ra cung bệ hạ đã hạ chỉ, nếu vương gia đến thì cứ tiến thẳng vào nội điện, không cần thông truyền."

"Thì ra là thế," Yến Tấn Khâu liếc nhìn ngự tiền thị vệ đang đứng trang nghiêm ngoài điện, đưa tay chỉnh sửa lại vạt áo một chút rồi nói: "Vậy thì mời dẫn đường." Tôn thất gặp mặt hoàng đế, hạ nhân bên cạnh không có tư cách vào điện, mấy tuỳ tùng Yến Tấn Khâu mang tới trầm mặc lui qua một bên đứng yên, đưa mắt nhìn Yến Tấn khâu đi vào nội điện.

Đợi Yến Tấn Khâu vừa bước vào cửa điện, bọn họ lại trơ mắt nhìn cánh cửa đỏ thẩm sáng rực chậm rãi đóng lại, phát sinh âm thanh nặng nề.

Cánh tay cầm đao của thị vệ trước cửa điện hơi giật giật, biên độ rất nhỏ, dường như không mấy thoải mái với âm thanh nặng nề kia.

Trong phủ Nghĩa an hầu, ba huynh đệ Hoa Hoà Thịnh đều ngồi trong nội viện, ngay cả lão thái thái cũng được mời đến Hầu phủ, mấy thanh niên như Hoa Trường Bảo cũng nghiêm túc trang trọng ngồi một bên.

"Không biết tình hình trong cung thế nào rồi, mấy ngày này phiền nhị đệ cùng tam đệ chịu khó ở đây," Đáy mắt Hoa Hoà Thịnh khó giấu nổi vẻ buồn rầu, thế nhưng ở trước mắt hai đệ đệ và vãn bối, vẫn cố gắng trấn an đại cục, "Chắc hẳn... rất nhanh sẽ có tin tức thôi."

Trong lòng Hoa Trị Minh và Hoa Chi Tuần hiểu rõ, đại ca mình đang lo lắng cho Hoa Tịch Uyển, chỉ là tình thế hiện tại hết sức phức tạp, những người bọn họ có thể sai sử không nhiều lắm, cho dù có lòng muốn giúp đỡ đôi điều, cũng hữu tâm vô lực.

"Hầu gia, Hồng Anh cô nương cầu kiến." Quản gia Hầu phủ vội vã đi vào, sau lưng hắn còn dẫn theo Hồng Anh ăn mặc như thường dân.

"Hồng Anh, tình hình ở vương phủ thế nào rồi?" Hoa Định Thần thấy Hồng Anh ăn mặc thế này, trong lòng lại hồi hộp lo lắng, không đoái hoài đến những trưởng bối có mặt ở đây, cũng không đợi Hồng Anh hành lễ, lập tức hỏi ngay, "Bên cạnh muội muội có người đáng tin không?"

Hồng Anh phúc thân với mọi người tại đây, mới nói: "Xin lão gia phu nhân và thiếu gia yên tâm, chỗ vương phi tất cả đều tốt, vừa rồi vương gia đã bị tuyên vào cung, hiện tại trên dưới vương phủ đều do vương phi định đoạt."

Nghe vậy Hoa Định Thần mới yên tâm một chút, thế nhưng nghĩ đến thế cục hỗn loạn trong cung, Yến Tấn Khâu lại bị tuyên triệu nhập cung, lại không kìm lòng được cau mày. Hắn quay đầu lại nhìn vẻ mặt trầm tư của phụ huynh, cũng không dám tùy tiện mở miệng nữa, sợ sẽ cắt đứt mạch suy nghĩ của phụ huynh.

Hoa Hoà Thịnh nghe ra ý tứ trong lời nói Hồng Anh có phần không đúng, ông thấp giọng hỏi: "Vương gia vào cung sao?"

Hồng Anh gật đầu: "Vương phi lo cho hầu phủ, nên phái nô tỳ đến thăm. Trước khi đi, vương phi còn nói, xin chư vị chớ hoảng hốt, cũng không nên tiếp khách lạ."

"Khách lạ..."

"Tất cả những người không thuộc Hoa gia đều là khách lạ." Hồng Anh liếc nhìn khắp phòng, tầm mắt rơi xuống người Hoa Trị Minh, "Nhị lão gia, chẳng biết nhị phu nhân ở đâu rồi?"

Hoa Trị Minh đáp: "Bây giờ bà ấy đang ở nội viện."

"Bên ngoài rất hỗn loạn, vương phi nói, nhị phu nhân không nên ra cửa sẽ tốt hơn." Giọng nói của Hồng Anh rất trong trẻo, thế nhưng lời nói lại làm cho mặt Hoa Trị Minh nóng rần lên, Hoa Thanh Mậu đứng bên cạnh cũng loáng thoáng nghe ra điều gì đó, nhưng cũng chỉ có thể cúi đầu làm bộ như không biết.

"Nhị phu nhân bị bệnh, triền miên giường bệnh, làm sao ra ngoài được," Vẻ mặt Hoa Trị Minh có chút u ám, "Ta sẽ phái người chăm sóc bà ấy thật tốt."

"Quả thật nhị phu nhân nên dưỡng bệnh mới được," Hồng Anh nói đến đó thì ngừng lại, không muốn khiến Hoa Trị Minh tiếp tục khó xử, nàng nói mấy lời đó xong, thì được hạ nhân Hầu phủ dẫn đến sương phòng nghỉ ngơi.

Hồng Anh vừa đi khỏi, Hoa Hoà Thịnh liền mở miệng nói: "Hôm nay e là biến động, Hầu phủ chúng ta thế lực đơn bạc, nên cứ đàng hoàng thành thật chờ đợi đi."

Trong ba huynh đệ bọn họ, người lo lắng nhất là Hoa Hoà Thịnh, hắn khoát tay với hai người đệ đệ nói: "Các ngươi đi vào trong nghỉ ngơi đi."

Nói xong câu này, thì một gã sai vặt từ bên ngoài tiến đến, trong tay cầm một phong thơ.

"Lão gia, có người đưa tới cho ngài một phong thơ."

Hoa Hoà Thịnh tiếp nhận thư tín, nhìn dòng chữ và hình vẽ trên phong thư, nét mặt ông khẽ biến.

"Phụ thân?" Hoa Trường Bảo nhận nhận thấy vẻ mặt Hoa Hoà Thịnh hơi bất thường, không kìm lòng được mở miệng hỏi: "Phong thư này có vấn đề gì sao ạ?"

Hoa Hoà Thịnh trầm mặc lắc đầu, "Đi xuống đi."

Hoa Trường Bảo liếc nhìn bức thư chưa mở ra trong tay ông, có điều muốn hỏi, nhưng thấy vẻ mặt phụ thân như vậy, cũng không thể làm gì hơn là cùng những người khác yên lặng đi ra cửa.

Hiện tại các thế gia quý tộc trong kinh thành đều đứng ngồi không yên, muốn đến Hiển vương phủ hỏi thăm tin tức, kết quả cửa lớn Hiển vương phủ đóng chặt, từ chối không tiếp khách, ngay cả nhà mẹ đẻ của vương phi cũng y như vậy, bộ dáng kia thật sự giống như sợ người khác ăn thịt bọn họ vậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!