Chẳng rõ qua bao lâu, Vua Sói Tuyết mới buông Liễu Tiêu ra.
Chiếc đuôi lông xù của Liễu Tiêu dựng thẳng đứng, trông hệt một cột cờ nhỏ.
Vua Sói Tuyết thấy bé như thế thì lại bật cười: "Lại sợ?"
Liễu Tiêu thảng thốt lắc đầu.
Vua Sói Tuyết cầm chén trà lên, hỏi bé: "Uống trà không?"
"Dạ." Liễu Tiêu chìa tay nhận lấy tách trà của Vua Sói Tuyết, một hớp uống cạn tách trà, chẳng nếm được mùi vị gì.
Vua Sói Tuyết bảo: "Trà này tên là "Trích Tùng", một loại trà rất quý hiếm."
Liễu Tiêu ngớ người, thè lưỡi liếm môi cái, bé nói: "Thật ạ? Sao em thấy nó vô vị nhỉ?"
Vua Sói Tuyết nhấp một ngụm trà Tùng, dùng đầu ngón tay nâng cằm Liễu Tiêu rồi cúi đầu rót trà trong miệng mình vào miệng Liễu Tiêu.
"Ưm… ưm…" Liễu Tiêu khó khăn nuốt ngụm trà xuống, không cẩn thận còn bị sặc, trà nhỏ tỏng xuống lễ phục của bé.
Liễu Tiêu hốt hoảng lau mảng ướt sũng trên áo, thốt lên: "Này sẽ làm hỏng lễ phục chứ ạ?"
Vua Sói Tuyết đáp lời: "Yên tâm, cái này cục May mặc có thể xử lý."
Liễu Tiêu đành phải gật đầu.
Vua Sói Tuyết thong thả ngồi xuống, chỉ Liễu Tiêu: "Em cũng không cần phải câu nệ, cứ quỳ thế không đau đầu gối à?"
Liễu Tiêu lắc đầu đáp: "Không đau ạ." Lúc sau lại bổ sung thêm câu, "Chỉ hơi tê thôi."
"Ngồi đi." Vua Sói Tuyết nói.
"Tạ ơn Đại vương." Liễu Tiêu chuyển sang ngồi xếp bằng, hai tay chống chân, đuôi thoải mái rũ xuống sàn.
Vua Sói Tuyết cười hỏi: "Em kể là người quen hay gọi em là Nhị ngốc phải không nhỉ?"
"Vâng, đúng rồi ạ."
"Người thân cũng gọi em thế à?"
Vua Sói Tuyết nghe vậy thì có chút áy náy: "Là bổn vương thất lễ, không nên hỏi em như vậy."
Liễu Tiêu lại nói: "Có gì thất lễ đâu, chỉ là câu hỏi bình thường thôi mà. Với cả Đại vương cũng là trẻ mồ côi mà!"
Vua Sói Tuyết nhất thời không biết nên thốt câu gì.
Liễu Tiêu chợt nhận ra mình nói sai rồi, rối rít tính dập đầu tạ lỗi.
Nhưng Vua Sói Tuyết lại cười xòa trước, khoát tay bảo bé: "Không phải lúc nào mọi người cũng gọi em là Nhị ngốc chứ? Chẳng lẽ không còn cái tên nào đáng yêu hơn sao?"
Liễu Tiêu ngẫm nghĩ đôi chút, sau đó đáp: "Cũng có người gọi em là bé Tiêu."
"Bé Tiêu." Vua Sói Tuyết nghe vậy thì gật đầu bảo, "Nghe hay hơn đấy."
Vừa nói, Vua Sói Tuyết vừa mở rộng vòng tay: "Bé Tiêu, lại đây với bổn vương nào."
Liễu Tiêu không nghĩ nhiều, nhào vào lòng Vua Sói Tuyết.
Trong vòng tay của Vua Sói Tuyết có một mùi hương thanh lãnh tinh khiết, khiến người ta thật khó mà quên cho nổi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!