Đợi đến lúc Liễu Tiêu chơi game xong và chuẩn bị đi gặp Đại vương thì quan nội thị được phân riêng cho Liễu Tiêu bỗng đến báo, "Ngài vừa được phong "Mỹ nhân", còn chưa đi bái kiến Minh hậu thì chỉ sợ sẽ thành thất lễ."
"Hở? Minh hậu?" Liễu Tiêu ngớ người.
"Minh là tước vị của đương kim Hoàng thái hậu ạ."
Cho nên, Minh hậu chính là đương kim Hoàng thái hậu.
Quan nội thị Vịt Vàng đã sớm thu xếp xong, hầu Liễu Tiêu vận trang phục của phẩm "Mỹ nhân" vào rồi đưa bé lên kiệu.
"Sao lại phải ngồi kiệu?" Liễu Tiêu nói, "Em chạy nhanh lắm! Chắc chắn nhanh hơn đi kiệu nhiều!"
Vịt Vàng đáp lời: "Bởi vì đi chậm thì mới cao quý, tao nhã thưa người."
Liễu Tiêu cũng cạn lời: Nghe bảo trong cung có rất nhiều quy củ, giờ xem ra chẳng sai chút nào….
Chẳng bao lâu Liễu Tiêu đã đến điện Thanh Tước, nơi ở của Minh hậu. Trước đại sảnh của điện Thanh Tước có một bức tượng Khổng tước màu xanh rất to, sống động như thật, bởi nên mới có cái tên này.
Liễu Tiêu bước vào đại sảnh, run rẩy nơm nớp bái kiến Minh hậu, ngẩng đầu nhìn lên, bất giác lóa cả mắt. Thì ra Minh hậu đẹp đến vậy, khuôn mặt người mỹ lệ cao sang, tuy mái tóc đã đổ bạc nhưng dung mạo vẫn như đôi mươi, một khi mỉm cười, chỉ sợ sẽ hút ngay hồn phách của người đối diện.
Liễu Tiêu nghĩ thầm: Minh hậu quả thực rất đẹp, nhưng ngực có hơi lép.
"Đứng lên đi." Minh hậu nói, "Tiêu mỹ nhân."
Liễu Tiêu sững sờ: Ối Minh hậu không những ngực lép, mà giọng cũng y hệt đàn ông á…..
Minh hậu lại nói: "Ngây người gì đấy?"
Liễu Tiêu kinh ngạc không thôi, ngắc ngứ đáp: "Không ạ…"
"Đừng có nói láo với bổn cung." Minh hậu híp mắt nói, không giận tự uy.
Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Vưu Vật
- Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng Nàng Dâu Cực Phẩm Ngôn Tình, Sủng Liễu Tiêu rùng mình, run như cầy sấy, chợt nhớ tới lời dạy của Liễu Minh: "Học ăn học nói không bằng học gói xu nịnh", Liễu Tiêu bèn nhanh nhảu nói: "Dạ con chỉ nghĩ giọng nói của Thái hậu cực kỳ đôn hậu, tấm lòng của người cũng rất bao la…"
Minh hậu cười nói: "Ta hiểu. Con mới vào cung nên không biết, thực ra ta là đàn ông."
"Dạ?" Liễu Tiêu ngẩn tò te, đàn ông cũng đẻ con được hở?
Liễu Tiêu sốc toàn tập, liền nịnh nọt ba lăng nhăng: "Vậy thì, Thái hậu quả là một người mẹ anh hùng!"
Minh Hậu nghe thế thì cười phá lên: "Đương kim quốc vương không phải ta sinh."
"Dạ…" Bấy giờ Liễu Tiêu mới hơi bình tĩnh được chút, "Là thế ạ…"
"Không cần câu nệ, ngồi đi." Minh Hậu chỉ vào cái ghế bên cạnh.
"Tạ Thái hậu." Liễu Tiêu ngồi xuống trên ghế sa lông mềm mại, đuôi cũng tự nhiên nhổng lên.
Ánh mắt của Minh hậu bất giác rơi xuống cái đuôi to lông xù đó, cất tiếng: "Cái này trông xinh quá, cho ta sờ cái nhé."
Liễu Tiêu gật đầu. Minh hậu duỗi tay vuốt cái đuôi to, khá hài lòng nói: "Về sau năng đến thỉnh an, cho ta sờ đuôi nhé."
Liễu Tiêu giật mình, vội đáp: "Vâng, thưa Thái hậu."
"Nếu nghĩ chạy tới chạy lui rách việc thì cứ cắt quách cái đuôi này rồi gửi cho ta cũng được." Minh hậu cười, kéo đuôi Liễu Tiêu một cái.
Liễu Tiêu co rụt người vì đau, nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt cừu non của Minh hậu thì chợt cảm thấy sống lưng lạnh toát, run lên cầm cập.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!