Chương 47: (Vô Đề)

Vua Sói Tuyết và Thị vệ trưởng Báo tuyết quyết định cải trang du hành, chuyện này cứ thế được quyết định.

Liễu Tiêu hết sức vui vẻ chuẩn bị cho chuyến đi lần này nên đi ngủ rất sớm, ấy nhưng trước khi đi bỗng phát hiện ra Vua Sói Tuyết vẫn đang thức phê tấu chương. Liễu Tiêu đành đi ngủ trước. Đến lúc bé tỉnh cũng đã thấy Vua Sói Tuyết dậy rồi và đang làm việc trên máy tính.

Bấy giờ bé mới sực nhớ ra "Tiểu Bạch Tự" của mình không phải là người "rảnh rỗi thừa thời gian" như bé, mà là quân vương của Bắc quốc trăm công nghìn việc.

Mấy nay bé cứ quấn lấy Vua Sói Tuyết mà chơi bời, khéo đã làm trì hoãn rất nhiều công việc của Vua Sói Tuyết chứ chẳng, và nghiêm trọng hơn là có thể đã làm trì hoãn việc quốc gia đại sự…  Chả trách Từ ngự sử cứ hay mắng bé là "họa thủy".

Liễu Tiêu dụi đôi mắt nhập nhèm rồi cúi gằm mặt nhìn đầu gối, thẫn thờ ngồi xếp bằng trên giường, một lòng nhiệt tình đi ra ngoài dạo phố đã bị xối tắt hoàn toàn.

Vua Sói Tuyết đang gõ bàn phím, xong lại đeo tai nghe nghe một đoạn ghi âm, thoáng chau mày. Một lát sau Vua Sói Tuyết cầm bút lên viết một đoạn dài xuống giấy. Đặt bút xuống, hắn ngẩng lên nhìn về phía giường thì thấy Liễu Tiêu đang ngồi xếp bằng trên giường, dáng vẻ ỉu xìu, mắt nhìn chằm chằm vào đầu gối, cái đuôi rủ xuống chạm cả xuống đất.

Vua Sói Tuyết quan tâm hỏi bé: "Sao dậy rồi mà không nói gì thế bé Tiêu?"

Liễu Tiêu ngẩng lên đáp: "Em… hay là nay mình không đi chơi nữa nhé?"

"Sao vậy?" Vua Sói Tuyết hỏi, rồi thoáng cái chau mày, "Em thấy không khỏe ở đâu à?"

"Em không sao." Liễu Tiêu lắc đầu đáp, "Chỉ là… tự nhiên nhớ đến Từ ngự sử nói…"

Vua Sói Tuyết bất lực bảo: "Sao lại nhớ đến lời Từ ngự sử nói rồi?"

Liễu Tiêu bặm môi, không biết trả lời ra sao.

Vua Sói Tuyết lại trêu bé: "Toàn bộ hậu cung triều trước triều nay chắc chỉ có mỗi em là nghe lọt tai lời của Từ ngự sử thôi."

"Há?" Liễu Tiêu ngạc nhiên, "Không thể nào, ổng là Ngự sử đại phu mà, sao lại dám không nghe lời ổng chứ?!"

Vua Sói Tuyết bảo: "Ừm, lão là Ngự sử đại phu hai triều rồi, kinh nghiệm rất dày, sẽ không có ai dám đắc tội với lão đâu."

"Hại nhiệm kỳ cơ á?" Liễu Tiêu hết sức kinh ngạc, "Nhưng trông ổng trẻ lắm mà!"

Vua Sói Tuyết hỏi bé: "Em có thấy Lý ngự sử trẻ không?"

"Có ạ!" Liễu Tiêu nhớ lại. Bé thấy Từ ngự sử cả Lý ngự sử đều trông rất trẻ, tướng mạo rất đàng hoàng.

Vua Sói Tuyết nói: "Đây là chuyện hôm qua chuyên gia giám định nói đấy, lão yêu và tiểu yêu không phân biệt được chỉ bằng bề ngoài đâu."

"Thật ạ?"

Vua Sói Tuyết gật đầu: "Em là Thị vệ trưởng rồi, đợi cùng ta về cung lên triều thì sẽ biết hầu hết quan văn quan võ đều trông rất trẻ tuổi tuấn tú. Nếu không đẹp trai thì cũng thuộc dạng có thiên phú hoặc tài năng ở nhiều phương diện."

"Thật á?" Liễu Tiêu hết sức kinh ngạc, "Sao lại thế ạ?"

"Đây là quy định của Thiên Đế." Vua Sói Tuyết giải thích, "Ngài nói tâm sinh tướng. Yêu hóa người và người phàm tu đạo đều hút tinh hoa đất trời và nhật nguyệt, bởi vậy ngoại hình sẽ khác hẳn với người phàm được cha mẹ sinh ra. Nếu yêu và người tu đạo có ngoại hình xấu thì chắc chắn là có vấn đề, không năng lực kém thì cũng là nhân phẩm tồi. Bởi thế cho nên nếu người đó không phải là nhân tài xuất chúng thì sẽ không bao giờ tuyển dụng."

Một bài lý lẽ dài ngoẵng sực mùi lươn lẹo thế này để lòe Liễu Tiêu thì được chứ còn lâu mới lòe được người khác. Thực chất là ai cũng biết tỏng Thiên Đế là yêu cái đẹp, chứ làm gì có lý do gì sất.

Thiên Đế bị ám ảnh cái đẹp dã man, đến cứ. t mình ỉ. a ra cũng chê xấu nên sau này tịch cốc[1] luôn, từ đó chẳng cần cứ. t với chả kiếc nữa, đỡ nhức đầu vì thấy xấu.

[1]: Tịch cốc là bỏ không ăn cơm nữa.

Liễu Tiêu nghe mà thộn cả mặt, hoang mang hỏi: "Cho nên yêu quái có ngoại hình đẹp mới là yêu quái giỏi ư?"

"Cũng chưa chắc." Vua Sói Tuyết mỉm cười vuốt đuôi Liễu Tiêu, "Mau dậy nào, mình cải trang đi chơi thôi."

Song Liễu Tiêu vẫn xoắn xuýt không thôi: "Nhưng Đại vương làm xong việc chưa mà đã đi chơi?"

Khoảnh khắc ấy, Vua Sói Tuyết như bỗng có ảo giác nghe được lời răn dạy của phụ huynh: "Đã học bài xong chưa mà đi chơi?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!