Thoáng nghe thấy quyết định của Đại vương, Từ ngự sử đã lập tức phản đối như một phản xạ: "Chuyện còn chưa kết thúc sao đã luận công ban thưởng rồi Đại vương? Việc cấp bách nhất bây giờ chính là điều tra vụ án!"
Vua Sói Tuyết chỉ yên lặng mỉm cười và gật đầu.
Nếu không cần thiết thì Vua Sói Tuyết sẽ không phản bác lại Từ ngự sử, nếu không sẽ bị tỏ ra là không hiền đức. Biết lắng nghe thì KPI hiền vương của hắn mới tăng cao được.
Nhưng thật ra Vua Sói Tuyết chẳng cần nói gì hết ắt sẽ có người nói thay hắn.
Bấy giờ Lý ngự sử liền nhảy bổ ra nói: "Thưa Đại vương, thần nghĩ chính vì vụ án chưa kết thúc nên mới cần khen thưởng ngay những người đã lập công lớn trong việc cứu giá. Có như thế mới có thể nâng cao tích cực trong việc phá án và hộ giá ạ!"
Vua Sói Tuyết nghe thế thì mỉm cười gật đầu: "Lý ngự sử nói rất có lý."
Lý ngự sử đáp tức thì: "Đại vương quá khen ạ. Thần cũng chỉ vì ưu dân ái quốc thôi."
"Ông… ông lại còn ưu dân ái quốc?" Từ ngự sử lại bắt đầu muốn khẩu nghiệp.
"Được rồi, ban thưởng trước đi." Vua Sói Tuyết không có hứng thú nghe hai vị ngự sử đấu võ mồm với nhau nên ra quyết định luôn, "Đầu tiên chúng ta sẽ khen thưởng người có công trước. Liễu Tiêu có công cứu giá, xứng đáng hạng nhất."
Liễu Tiêu nghe Vua Sói Tuyết muốn ban thưởng cho mình, vội vàng tiến lên nói: "Thực ra em chỉ làm đúng bổn phận của mình, không có gì đáng khen thưởng đâu ạ thưa Đại vương."
Từ ngự sử lập tức lên tiếng: "Biết thế thì tốt! Còn không mau lui xuống?"
Lý ngự sử tấm tắc khen ngợi: "Liễu Tiêu khiêm tốn quá, đúng là tấm gương cho chúng ta noi theo!"
Vua Sói Tuyết vờ như không nghe thấy hai vị Ngự sử battle nhau, chỉ nói với Liễu Tiêu: "Em muốn ban thưởng gì nào?"
Liễu Tiêu ngẫm nghĩ chốc lát, đáp: "Có được muốn gì cũng được không ạ?"
"Em muốn gì thì cứ nói ra." Vua Sói Tuyết không trả lời là có hay không.
Liễu Tiêu bèn đáp ngay: "Em thỉnh cầu Đại vương đặc xá cho Tuy Tuy để bạn ấy không cần phải phục vụ nữa. Em nghĩ có lẽ Tuy Tuy đã biết sai và sẽ không tái phạm đâu ạ. Thực ra thì Tuy Tuy cũng không… không phạm phải…"
"Không cần nói thêm nữa." Vua Sói Tuyết cắt ngang lời của Liễu Tiêu, "Bổn vương hiểu ý của em."
Nghe thấy thỉnh cầu của Liễu Tiêu, Từ ngự sử lập tức phản đối gay gắt: "Chuyện này không thể được! Tuy Tuy đã vi phạm cung cấm và mới bị phạt đi nghĩa vụ được có mấy ngày, giờ lại thả ra thì sẽ thành thế nào? Còn có luật pháp nữa hay không? Cậu đây là ỷ vào công lao của bản thân mà bắt Đại vương phải làm ra chuyện bất nghĩa đấy Liễu Tiêu!"
Liễu Tiêu kinh ngạc, nói: "Có gì nghiêm trọng hay sao?"
Lý ngự sử đáp: "Từ ngự sử giống bác sĩ baidu ấy mà, gì qua miệng ổng mà chẳng thành nghiêm trọng."
Từ ngự sử bị đá đểu thì tức đến giậm chân bình bịch: "Còn ông thì đúng là chó pug, suốt ngày chỉ biết sủa gâu gâu nịnh chủ!"
Lý ngự sử mỉm cười: "Không phải đều là chó à? Tôi nguyện vì Đại vương mà làm công chó ngựa!"
Thoáng nghe thấy hai vị Ngự sử lại bắt đầu battle nhau, Vua Sói Tuyết bèn lên tiếng cắt ngang: "Được rồi! Không cần tranh cãi nữa. Chuyện này bổn vương sẽ tự mình cân nhắc."
Mọi người tức khắc ngậm miệng. Còn Liễu Tiêu thì trông đáng thương quá chừng vì bấy giờ bé mới biết mình đã đưa ra yêu cầu sai lầm. Bé ở đó đứng không được mà ngồi cũng chẳng xong.
Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Vưu Vật
- Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng Nàng Dâu Cực Phẩm Ngôn Tình, Sủng Vua Sói Tuyết nhìn Liễu Tiêu, nở một nụ cười nhẹ giúp bé thư giãn, bảo: "Liễu Tiêu đã dốc lòng cố gắng tu hành trong đền, giờ lại có công, quả thực không nên tiếp tục phạt em nữa. Em vừa dũng cảm lại trung thành, mà giờ thị vệ trưởng đã hy sinh vì nhiệm vụ, vậy nên em hãy tạm thời giữ chức thị vệ trưởng ở bên bổn vương bảo vệ và thay bổn vương phân ưu giải nạn đi."
Liễu Tiêu hết sức kinh ngạc: "Em làm thị vệ trưởng á?"
Từ ngự sử phản xạ có điều kiện muốn nhảy ra phản đối, song lập tức bị Lý ngự sử kéo mạnh ống tay áo: "Đại vương mới nói được mấy câu mà ông phản đối bao nhiêu lần rồi?"
Từ ngự sử phẫn nộ đầy mình: "Không cần biết Đại vương nói bao nhiêu câu, miễn không thích hợp, thân là bề tôi can gián thì nhất định phải khuyên can!"
Lý ngự sử lườm ông ta một cái sắc lẻm: "Đúng là cái đồ xe lu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!