Liễu Tiêu sốc toàn tập.
"Cởi quần áo á?" Liễu Tiêu vô thức lùi về sau hai bước, "Ở trước mặt Đại vương?"
Vua Sói Tuyết lặng thinh một lát, suy xét tâm trạng lo lắng của Liễu Tiêu, rồi bảo: "Em có thể vào phòng trong cởi."
Liễu Tiêu ngoan ngoãn tuân theo mệnh lệnh, đồng ý vào phòng trong thay đồ, chỉ với hai ba phát đã cởi sạch sành sanh quần áo.
Vua Sói Tuyết chờ một mình trên giường mãi cũng chán, bèn gọi với vào trong phòng thay đồ: "Ra ngoài ngồi luôn lên đùi ta là được."
"Tuân lệnh Đại vương."
Một lát sau, một con báo tuyết "không mảnh vải che thân" bước ra khỏi phòng thay đồ.
Là một con báo tuyết thiệt đó.
Báo tuyết bản thể ấy.
Báo tuyết ở dạng nguyên hình ấy.
Bé báo tuyết ngậm lấy cái đuôi lông xù trắng muốt của mình, chậm rãi bước ra rồi ngồi lên đùi của Vua Sói Tuyết hình người.
Vua Sói Tuyết cảm thấy cái mông này còn khá chắc đấy chứ. Song hắn gặp biến không hãi, trên mặt chẳng tỏ vẻ gì, hiện ra phong thái phi phàm của bậc đế vương.
Liễu Tiêu trả lời: "Mỗi khi cởi đồ trước mặt người khác, em đều sẽ biến về nguyên hình."
"Tại sao?" Vua Sói Tuyết hỏi, "Sao lại không thể dùng hình người mà khỏa thân?"
Liễu Tiêu đáp: "Đó chẳng phải là trái với quy định luật pháp, đồi phong bại tục sao ạ?"
Vua Sói Tuyết lặng thinh một lúc lâu, mới nói: "Trong điều lệ của luật an ninh trật tự, khỏa thân nơi công cộng mới tính vào tội. Chúng ta như này không được coi là ở nơi công cộng."
Liễu Tiêu lại nói: "Nhưng này vẫn coi là đồi phong bại tục chứ ạ?"
Vua Sói Tuyết đáp: "Giữa ta và em không có gì là "đồi bại" hết."
Liễu Tiêu ngớ người: "Nhưng em với ngài hình như có thân nhau đâu?"
"…" Vua Sói Tuyết trầm ngâm hồi lâu, nói, "Em còn chưa nói cho ta sao em lại ở đây?"
Liễu Tiêu bỗng trở nên khó xử, bé đáp: "Khó nói lắm ạ."
"Em cứ từ từ nói." Vua Sói Tuyết ân cần dụ dỗ, "Ai bảo em tới đây?"
"Tộc trưởng của em." Liễu Tiêu đáp, "Ngài biết tộc trưởng của bọn em không?"
"Đương nhiên, tộc trưởng của tộc Báo tuyết tên là Liễu Minh. Việc này bổn vương biết." Vua Sói Tuyết đáp.
Liễu Tiêu gật đầu, "Bác ấy bảo sẽ dâng tặng em cho Đại vương."
Vua Sói Tuyết gật đầu nói: "Thế em có cam tâm tình nguyện tới không?"
"Có ạ." Liễu Tiêu trả lời.
Vua Sói Tuyết đưa tay vuốt ve cái đầu đầy lông của báo tuyết, hỏi: "Vậy em biết phải làm gì khi tới đây không?"
Liễu Tiêu thầm thấy may vì mình đang ở hình dạng báo tuyết, nếu không chắc mặt bé sẽ đỏ ửng luôn á.
Bé lắp bắp đáp lời: "Mông, chổng mông cho Đại vương chọt…" Liễu Tiêu ngẫm nghĩ một hồi, cảm thấy mình dùng từ chưa đủ kính cẩn, bèn đổi thành: "Đại vương anh minh, là dâng mông hèn cho Đại vương anh minh làm…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!