Bây giờ Liễu Tiêu cũng không thể chạy ngay ra ngoài tìm những tay già đời trong cung để hỏi "kỹ thuật thị tẩm của ai là mạnh nhất" được, nhưng bé cũng có thể đoán được dựa theo lẽ thường rằng Minh Hậu hẳn là một cây cổ thụ dày dặn kinh nghiệm, lõi đời và là hạng cao thủ. Nếu không thì sao Minh Hậu có thể thỏa sức bung lụa tài năng và không ngừng leo cao đến tận ngôi vị Thái hậu chứ?
Liễu Tiêu hết sức thán phục: "Thái hậu đỉnh quá."
"Có gì đâu, dễ ấy mà." Minh Hậu cười gọi, "Nào, đến đây, ta dạy con."
Minh Hậu toan kéo bé lên bậc thềm, song Liễu Tiêu vẫn cứ lắc đầu không chịu đi.
Minh Hậu hỏi: "Sao không lên?"
Liễu Tiêu lắc đầu đáp: "Con không thể lên giường của ngài được."
Minh Hậu bảo: "Đấy không phải là giường, mà là giường lò[1]."
Liễu Tiêu nghĩ ngợi chốc lát, rồi nói: "Giường lò với giường bình thường đều là giường còn gì? Ngài chê con học dốt ạ?
Dù gì cũng là con dân miền Bắc nên bé vẫn biết về giường lò.
Minh Hậu cười tủm tỉm, nói: "Thế à? Vậy thì mình không lên giường lò nữa, học luôn ở bậc thềm cũng được."
Liễu Tiêu vẫn chưa chịu: "Con cả ngài ở chung một phòng làm chuyện này là không đúng phải không?"
Minh Hậu ra chiều ngạc nhiên: "Sao tự nhiên con biết nhiều thế?"
"Mới hôm nọ trên lớp." Liễu Tiêu dõng dạc nói: "Thầy dạy là: "Đàn ông không có việc thì không lý gì ở phòng riêng". Con nghĩ lần trước lên giường của ngài khiến Đại vương giận chắc chính là vì điều này."
"
"Đàn ông không có việc thì không lý gì ở phòng riêng"…" Xưa giờ Minh Hậu vẫn luôn chẳng coi những lý thuyết sách vở ra gì, giờ nghe Liễu Tiêu ngu ngốc rành rọt nói ra thì lại thấy buồn cười, bèn nói: "Con nói đúng, ta cả con ở trong phòng riêng thế này có vẻ không ổn lắm. Thế này đi, chúng ta sẽ ra vườn hoa dạy học, gọi cả nội thị theo cùng để mở mang kiến thức nữa, vậy là không phải ở riêng trong phòng, mà còn cực kỳ quang minh chính đại, con thấy như thế được không?"
Liễu Tiêu nghe thế thì hợp lý quá chừng, bảo vừa ở cùng mọi người, vừa không phải lên giường, quá là hợp khuôn phép!
Minh Hậu cười nghĩ: Còn tưởng học thành tinh rồi chứ, ai dè vẫn là thằng đần.
Liễu Tiêu đi theo Minh Hậu đến vườn hoa của điện Thanh Tước. Hoa viên không lớn, có một hành lang dài nối với đại sảnh. Là Thái hậu của một nước, nên Minh Hậu phải thường xuyên ở phòng thờ dâng hương cầu phúc.
Dọc theo hai bên lối đi là một vài thị vệ đang đứng gác. Minh Hậu liếc qua dàn thị vệ, nhếch môi cười cười, sau đó quay sang bảo Liễu Tiêu: "Con sẽ không ngại khi học cái này trước mặt mọi người chứ?"
Liễu Tiêu ngẫm nghĩ, cũng tự nhiên thấy đỏ mặt, bèn ấp úng hỏi: "Này… này chỉ là hoạt động dạy học bình thường thôi mà?"
"Nói quá chuẩn, tuyệt vời, Tiêu mỹ nhân rất có giác ngộ." Minh Hậu hết lời khen ngợi: "Con cứ coi nó như một nghi lễ thiêng liêng là được."
Liễu Tiêu được Minh Hậu khen thì cũng thấy ngại, "Thái hậu quá khen."
Minh Hậu mỉm cười vuốt suối tóc dài trắng như cước, rồi dẫn Liễu Tiêu đến một cái chòi nghỉ nhỏ bên cạnh lối đi, nói: "Nằm xuống đây nào."
Liễu Tiêu không chút nghi ngờ mà nằm xuống ghế nghỉ ngay trong cái chòi.
Minh Hậu bảo tiếp: "Con cởi quần áo ra đi."
Liễu Tiêu đỏ mặt, "Phải cởi ạ?"
Minh Hậu đáp: "Chẳng lẽ lúc thị tẩm con không cởi quần áo?"
"Chuyện đó… không phải…" Liễu Tiêu đỏ mặt ngắc ngứ đáp.
Minh Hậu cười bảo: "Cởi quần áo cũng phải có bài của nó đấy."
"Cởi quần áo cũng cần học theo bài ạ?" Liễu Tiêu hết sức ngạc nhiên. Bình thường học văn đã đủ khiến bé đau hết cả đầu rồi, ai dè giờ đến cởi quần áo cũng phải học theo bài nữa, thế là bé bèn hỏi ra câu mà bé quan tâm nhất trong lớp học ngữ văn: "Thế bài học này có bao nhiêu chữ? Phải học thuộc hết sao ạ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!