Liễu Tiêu giật nảy mình, mặt tức khắc đỏ lựng, nói muốn cũng không phải mà không muốn cũng chẳng đúng.
Vua Sói Tuyết vẫy tay với bé rồi mỉm cười rời đi.
Liễu Tiêu trông theo bóng lưng trên kiệu của Vua Sói Tuyết tựa nhật nguyệt trên cao, mà cũng tựa như mặt trời trên bầu không cao thẳm, đang dần khuất sau những rặng mây xanh.
Mặt trời khuất bóng.
Liễu Tiêu đi vào Xuân Quang Các, A Diệp và Vịt Vàng quan tâm hỏi bé có chuyện gì, song bé lại chẳng biết kể ra làm sao, cứ ấp úng mãi. Đương lúc do dự thì chợt nghe thấy tiếng Lãnh Giác và Bạch Quyên vào cửa.
A Diệp bước ra nghênh đón rồi mời hai vị ngồi xuống xơi bánh uống trà. Liễu Tiêu hỏi: "Hai người tới có chuyện gì sao?"
Bạch Quyên mở lời: "Hôm nay lúc thi nghe bảo ngài bị ốm, bọn tôi rất lo lắng nên đến thăm Mỹ nhân."
Chuyện là hôm nay Liễu Tiêu đang thi thì đột ngột bỏ dở chạy đến bệnh viện, lát sau có người về báo Tiêu Mỹ nhân đã được miễn thi nên khiến cả phòng thi sôi sục kèm theo nghi hoặc. Bạch Quyên là người đa nghi, nghe tin Liễu Tiêu đã về thì bèn chạy ngay đến tính nghe ngóng. Y tới rủ Lãnh Giác đi cùng, bảo: "Bọn mình ở cùng một cung, hẳn nên đến thăm cậu ta." Sau đó lấy cớ này kéo theo Lãnh Giác đến tìm Liễu Tiêu hỏi thăm xem sao.
Liễu Tiêu sửng sốt khi nghe Bạch Quyên nói vầy, "Cảm ơn hai cậu đã quan tâm."
Thấy Liễu Tiêu không biết nói gì, Vịt Vàng đứng bên bèn cất tiếng: "Chủ tử của chúng tôi bị đau đầu cả sốt, đã đến thái y viện tiêm và uống thuốc nên đỡ hơn rồi. Cảm ơn hai vị chủ tử đã quan tâm ạ."
Bạch Quyên gật đầu, lại hỏi tiếp: "Thái y nói sao?"
Liễu Tiêu không giỏi nói dối, nên cứ kể thật: "Thái y bảo tớ cần phải nghỉ ngơi cho khỏe, tạm dừng kỳ thi này lại."
Bạch Quyên "Ồ" lên tiếng, nói: "Ra là như thế. Vậy Mỹ nhân nghỉ ngơi cho khỏe đi ha. Mà thái y có nói rõ là bệnh gì không?"
Liễu Tiêu không biết nói sao, lơ ngơ lắc đầu: "Không thấy nói."
"Sổ khám bệnh á?" Liễu Tiêu cũng sững sờ, đừng nói đến sổ khám bệnh, mà ngay cả thuốc thái y cũng chẳng hề kê luôn!
Bởi vì Liễu Tiêu nào có bị bệnh gì đâu.
Đương lúc Liễu Tiêu khó xử vì không biết trả lời thế nào, Lãnh Giác chợt lên tiếng: "Thế thì không phải bệnh gì nghiêm trọng rồi. Mỹ nhân nghỉ ngơi đi, hai ta xin phép về trước."
Liễu Tiêu như được đại xá, vội vàng nói: "Được, được, hai cậu về trước đi!"
Bạch Quyên còn muốn gặng hỏi thêm, song Lãnh Giác đã nói thế thì cũng đành phải đứng lên chào Liễu Tiêu ra về.
Sau khi rời khỏi sảnh chính của Xuân Quang Các, Bạch Quyên lập tức quở Lãnh Giác: "Sao chưa chi đã về? Tôi thấy Liễu Tiêu ngắc nga ngắc ngứ thế kia, 99% là không có bệnh gì hết!"
"Cậu hay ghê nhỉ." Lãnh Giác liếc Bạch Quyên, "Đại vương nói cậu ấy bị ốm, cậu lại bảo cậu ấy không bị sao hết?"
Bạch Quyên bị những lời này chặn lại, nhất thời không cãi lại được, mặt mũi lập tức bí xị.
Lãnh Giác thấy Bạch Quyên giận dỗi thì nói thêm: "Đây chỉ là thi tháng thôi, không tính vào thi cuối kỳ. Cậu cần gì phải so đo vậy chứ?"
"Mới thi lần đầu đã bất công như thế," Bạch Quyên lầm rầm, "Thế thi cuối kỳ còn ý nghĩa gì nữa?"
Lãnh Giác nói: "Hậu cung vốn là dựa vào sủng ái mà cạnh tranh, có được sủng ái của Đại vương mới có được vinh quang. Giờ Đại vương lập khóa thi thế này cốt là để cho những phi tần không được sủng ái như chúng ta có thêm một con đường khác mà thôi."
Bạch Quyên sửng sốt, quả thực không thể nào cãi được.
Mục đích thật sự đằng sau cuộc thi này đến một tiểu yêu tuổi đời còn non trẻ như Lãnh Giác cũng biết, huống chi là quán quân giải cung đấu mở rộng bao mùa – Minh Hậu.
Minh Hậu vừa đốt sáp thơm trong phòng, vừa tán gẫu với nội thị của mình: "Đại vương lập ra kỳ thi này xem ra là đã quyết độc sủng báo tuyết. Nhưng một là sợ Ngự sử đài lắm mồm, hai là sợ lục cung sinh oán, nên mới tạo ra một hệ thống thi cử để ngay cả những phi tần không được sủng ái cũng có thể được thăng chức. Cho họ cái để ước mơ thôi, ai mà không biết chứ?
Coi ai cũng là thằng ngu à?"
Nội thị đáp: "Cho nên nếu thi cử xảy ra không công bằng thì phi tần ắt sẽ sinh ra oán thán."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!