Chương 19: (Vô Đề)

Liễu Tiêu mơ mơ màng màng bị Minh Hậu ấn ngã xuống giường.

Điều này khiến Liễu Tiễu dấy lên cảm giác bất an khó tả, vì vậy bé tính ngồi dậy, ai dè Minh Hậu khỏe thế, có thể ấn báo tuyết đến không tài nào dậy được.

Liễu Tiêu kinh hãi thốt lên: "Minh Hậu, ngài khỏe quá!"

"Ta có làm đau con không Tiểu mỹ nhân?" Minh Hậu giảm bớt lực ấn Liễu Tiêu, hỏi bé.

Liễu Tiêu lắc đầu đáp: "Không ạ, chỉ là hơi ngạc nhiên thôi."

"Không đau thì tốt rồi." Minh Hậu nghĩ ngợi chốc lát, bảo tiếp, "Nào có gì ngạc nhiên đâu. Các đời quân vương và hoàng hậu trong cung sói của bọn ta đều là sói tuyết, vậy nên ta có khỏe thì cũng đâu có gì là lạ đúng không nào."

Liễu Tiêu ngẩn ngơ nghĩ: "Nhưng con chưa từng thấy con sói nào mà khỏe hơn báo tuyết cả."

Minh Hậu cười đáp: "Chúng ta không phải là sói bình thường, mà là sói tuyết có huyết thống thần tộc trong truyền thuyết đó."

Liễu Tiêu suy tư một hồi, sau đó hỏi: "Cái này rất hiếm phải không ạ?"

"Đúng vậy."

"Cho nên trong cung, trừ ngài và Đại vương ra thì không còn sói tuyết nào khác nữa?" Liễu Tiêu hỏi.

"Sẽ nhanh có thêm thôi." Minh Hậu cười bí hiểm.

Liễu Tiêu ngớ người.

Minh Hậu lại duỗi tay đè Liễu Tiêu nằm xuống giường, "Mau ngủ nào, bé ngoan."

Tuy báo tuyết cũng là một tay săn mồi có số má, song lại luôn thấy yếu thế khi chạm trán với sói tuyết. Chắc là Minh Hậu đã không nói ngoa, rằng sói tuyết có huyết thống thần tộc và sở hữu sức mạnh phi thường, nên mới khiến bé báo tuyết bất giác rùng mình dưới móng sói và lo lắng cắn đuôi.

Trông thấy Liễu Tiêu sợ hãi như vầy, Minh Hậu bật cười bóp cằm bé. Hàm Liễu Tiêu nhói lên một cái, miệng bất giác há ra, đuôi tức thì bị Minh Hậu kéo ra ngoài. Minh Hậu vừa vuốt ve cái đuôi vừa cười bảo: "Sao dáng vẻ sợ sệt của Mỹ nhân lại chơi vui thế không biết?"

Đúng lúc này, có tiếng thị vệ từ ngoài vọng tới: "Đại vương giá lâm —— "

Nghe thấy tiếng, Minh Hậu lập tức bật dậy, đồng thời dặn dò Liễu Tiêu: "Đừng lên tiếng nhé." Sau đó vén rèm trên giường rồi thong thả bước xuống bậc thêm đi nghênh đón Vua Sói Tuyết.

Liễu Tiêu nhất thời choáng váng, còn chưa kịp hiểu ra là chuyện gì đã nghe thấy giọng của Vua Sói Tuyết vang lên ngoài rèm: "Ta tới thỉnh an Thái hậu đây."

"Mau ngồi xuống đi." Minh Hậu nói.

Vua Sói Tuyết mở lời: "Thái hậu hôm nay thấy thế nào?"

"Hôm nay tâm trạng khá tốt, cảm ơn Đại vương quan tâm." Minh Hậu khẽ vuốt mái tóc bạc dài óng ả, cười bảo: "Đại vương thì sao, hôm nay lên triều thế nào? Từ ngự sử còn lên án Tiêu mỹ nhân nữa không?"

"Ông ta đâu thiếu chuyện để lên án." Vua Sói Tuyết đáp, "Tiêu mỹ nhân phẩm hạnh đoan chính, không có chỗ nào để bắt bẻ hết."

Liễu Tiêu ngồi trong giường nghe Vua Sói Tuyết khen mình thì lòng vui phơi phới.

Minh Hậu cười bảo: "Đại vương vừa mới đăng cơ, vẫn cần phải chú ý nhiều hơn. Ngự sử đài cũng không phải nơi dễ chọc, tiên vương chính là vết xe đổ đấy. Ta nghĩ Đại vương cũng đừng độc sủng Tiêu mỹ nhân quá, tránh cho Ngự sử đài dòm ngó rồi lại hoạnh họe. Ta thấy… bé cáo trắng trông cũng xinh xắn đáo để đấy, tên là gì ý nhỉ, Tuy Tuy phải không?"

Vua Sói Tuyết đáp ngay: "Thái hậu nói phải."

"Đại vương có thể sủng ái Tuy Tuy luôn tối nay được đấy." Minh Hậu đề nghị.

Vua Sói Tuyết nói: "Thái hậu đã nhả lời ngọc, bổn vương cũng không có lý do gì cự tuyệt."

Nghe những lời này, trái tim Liễu Tiêu bỗng chốc chùng xuống, tự nhiên khó thở không chịu nổi.

"Chỉ là," Vua Sói Tuyết chợt bảo, "Mấy ngày này là kỳ thi tháng của họ, dù ta có muốn gọi cậu ta, chưa chắc cậu ta đã muốn tới đâu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!