Chỉ là hiện tại, trên y phục của Đại Phu Nhân đều bị dính nước.
Đặc biệt là, cái khuôn mặt mo kia, trên mặt toàn phấn là phấn, lớp phấn cũng không mỏng mà vì dính nước đã bị nhòe đi không ít.
Khúc Đàn Nhi cúi đầu nhịn cười.
Không thể cười, tuyệt đối không thể cười!
"Lão gia, ông nhìn xem, đây chính là nữ nhi bảo bối của ông đó.
Xem nó đối đãi Đại Nương ta thế nào.
Phản rồi, phản rồi!" Đại Phu Nhân thật tức giận.
"Đàn Nhi, ngươi muốn làm gì? Còn không mau xin lỗi Đại Nương của ngươi đi." Khúc Giang Lâm lạnh mặt, cũng không dám nói thêm cái gì về lời lên án của Đại Phu Nhân đối với Khúc Đàn Nhi, tuy nói muốn trách phạt với Khúc Đàn Nhi, nhưng thực tế vẫn tạm thời không dám có hành động gì.
Tất cả chỉ vì hắn không thể không nể mặt Bát Vương Phủ.
"Vâng, xin Đại Nương lượng thứ, đều là do Đàn Nhi nhất thời sơ sẩy." Khúc Đàn Nhi dịu dàng ngoan ngoãn xin lỗi.
"Người đâu, đóng cửa." Đại Phu Nhân giận dữ, xoay người sang chỗ khác, đi về phía chỗ mà ngồi xuống, hung hăng hướng về quản gia phân phó nói.
Lời này vừa nói ra, trong phòng chỉ còn nghe thấy tiếng hít thở.
Đóng cửa làm gì? Đương nhiên là để thực hiện gia pháp chứ sao.
Dù nói thế nào đi nữa, hiện tại Đàn Nhi đã là Bát Vương Phi rồi, thân thể là quý giá." Nhị Phu Nhân thấy Đại Phu Nhân nói muốn đóng cửa, tựa như có chút không đành lòng, nhưng bên trong thế nào, ai có thể hiểu được? Nhị Phu Nhân cũng có thể có tiếng nói trong cái quý phủ dù sao cũng là do phúc sinh được con! Sinh ra một vị Quý Phi Nương Nương.
Bình thường Đại Phu Nhân cũng phải nể mặt mũi Nhị Phu Nhân một chút.
"Đúng vậy, Đại tỷ à Nhị tỷ nói đúng, Đàn Nhi hiện tại đâu còn như xưa nữa.
Nó bây giờ tỷ không quản được nữa, nhỡ làm nó bị thương hay đụng cái gì, truyền ra ngoài, sẽ thành đại sự mất." Tam Phu Nhân cũng xía vào, quét mắt nhìn Khúc Đàn Nhi đứng ở một bên không nói gì.
Tuy nhiên lời nói nghe có vẻ quan tâm, nhưng trong mắt một chút ấm áp cũng không thấy.
Mà những này, không thể nghi ngờ là có ý đổ thêm dầu vào lửa.
Mang mấy phần châm chọc cũng là nhắc nhở Đại Phu Nhân, Khúc Đàn Nhi cũng không còn là người bà ta có thể quản.
Mà điều này đối với Đại Phu Nhân vốn đã quen chèn ép Khúc Đàn Nhi, loại chuyển biến này thực sự khó tiếp nhận, dường như vốn là một thứ mà bà ta có thể tùy tiện giẫm, giờ đây lại có thể cưỡi lên đầu mình.
Cái cảm giác này không phải ai cũng có thể chịu được.
Huống chi, nữ nhi do Đại Phu Nhân sinh hạ, cũng là một nhân vật lớn, là chính phi được gả cho Đại Vương Gia.
Chính vì thế nên Đại Phu Nhân mới có thể không hề để Khúc Đàn Nhi ở trong mắt.
"Đại Phu Nhân, muội..." Cửu Phu Nhân sợ hãi, vốn định nói đỡ một hai câu.
"Ngươi im miệng! Nơi này còn chưa đến lượt ngươi nói chuyện."
Cửu Phu Nhân vừa mở miệng, Đại Phu Nhân liền quét qua một tia sắc lạnh, liền giận mắng.
Lập tức, Cửu Phu Nhân liền im lặng.
Khúc Giang Lâm sắc mặt đen như đít nồi, nói: "Phu nhân, Đàn Nhi mặc dù không đúng nhưng dù sao nàng cũng đã là Bát Vương Phi.
Nếu truyền đến tai Bát Vương Gia sợ Khúc Phủ sẽ đảm đương không nổi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!