Chương 7: (Vô Đề)

Tôi sững người, cuối cùng quyết định đi xem. 

Bước vào phòng 309, cảnh tượng trước mắt khiến tôi bất ngờ: Tống Tư Triết, nửa thân trên trần trụi, đang nằm bất động dưới sàn.

Trên mặt anh ta còn một vết bầm tím rõ rệt. 

Tôi choáng váng, nhìn người đàn ông bên cạnh. 

"Anh g.i.ế. c anh ta rồi sao?" 

Người đàn ông lạnh lùng liếc tôi một cái, chậm rãi thốt ra hai chữ: 

Còn sống. 

Tôi đưa mắt nhìn quanh phòng. 

Trên giường, một cô gái vẫn đang hôn mê. Cúc áo trước n.g.ự. c đã bị tháo, lộ ra một phần nội y đỏ. 

Ở góc phòng, một chiếc ghế đổ xuống đất, trên đó có đặt một chiếc điện thoại, màn hình đang phát video. 

Không ngoài dự đoán, đúng là trò biến thái của anh ta. 

Người đàn ông tháo áo khoác của mình, đắp lên người cô gái, rồi nhặt chiếc điện thoại từ trên ghế. 

Sắc mặt hắn càng lúc càng tối sầm. 

Tôi tò mò liếc vào màn hình điện thoại. 

Xanh Xao

Trong đó toàn là hình ảnh và video của những cô gái trẻ, có người nửa thân trần, có người lộ hoàn toàn. Tất cả các cô gái đều trong trạng thái hôn mê. 

Người này tên gì? 

Người đàn ông lạnh giọng hỏi, ánh mắt sắc lạnh như dao. 

Tống Tư Triết. 

"Cô có quan hệ gì với anh ta?" 

"Anh ta là con trai chủ nhà tôi." 

Người đàn ông dường như chưa hiểu. 

"Tôi làm bảo mẫu ở nhà họ." Tôi giải thích thêm. 

Nghe vậy, hắn gật đầu, giọng nghi hoặc: 

"Tại sao cô làm vậy? Không sợ bị đuổi việc sao?" 

Tôi cười chua chát, liếc nhìn Tống Tư Triết đang bất tỉnh trên sàn, rồi hỏi: 

"Anh định báo cảnh sát sao?" 

Người đàn ông lắc đầu, ánh mắt sâu thẳm. 

"Với những bằng chứng này, báo cảnh sát cũng chẳng làm được gì nhiều. Người này không biết đã hại bao nhiêu cô gái, báo cảnh sát chẳng phải quá dễ dàng cho hắn sao?" 

Tôi ngạc nhiên, thật không ngờ lại có người cùng suy nghĩ với mình. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!