Chương 43: kết: Chúng ta kết hôn đi

Sáng hôm sau, Trình An Nhã hôm nay thức đậy sớm hơn mọi khi.

Mặc dù vẫn có chút muốn lười biếng ngủ thêm vì hôm nay không có việc gì, cũng không cần đến cửa tiệm nên cô có thể ở nhà nghĩ ngơi.

Vừa hay lại là chủ nhật, nghĩ rằng Dạ Hạo Hiên sẽ rảnh rỗi nên đã dậy sớm và chờ anh.

Trình An Nhã biết thói quen dậy sớm của Dạ Hạo Hiên, thường thì vào lúc 6 giờ rưỡi sáng anh đã có mặt ở phòng khách và đang thưởng thức ly cả phê, nhưng hôm nay lại không thấy hỏi người giúp việc mới biết Dạ Hạo Hiên vẫn chưa ra khỏi phòng.

Đến cửa phòng ngủ của anh, Trình An Nhã định gõ cửa gọi anh dậy, cánh tay giơ lên nhưng rồi lại hạ xuống.

Đọc Full Tại

Cô chợt nghĩ đến những ngày anh phải thức khuya làm việc đến sáng, làm việc không ngừng nghỉ vậy nên chắc chắn sẽ rất mệt nên cô quyết định không gọi nữa mà để anh nghỉ ngơi thêm một chút.

Vừa rời đi được vài bước thì tiếng hét pha trộn lẫn tiếng khóc của phụ nữ trong phòng anh vang lên, Trình An Nhã nghe rất rõ, cô biết bản thân không nghe nhầm, ngay khi nghe thấy âm thanh ấy thì tìm cô lập tức thắt lại, nhói vô cùng. Đi đến cửa gõ nhẹ rồi kêu

"Hạo Hiên, anh ở trong đấy sao?"

Giọng nói của Trình An Nhã trước nay vẫn rất hay, vừa ấm ấp lại ngọt ngào nhưng bây giờ nếu nghe kĩ thì sẽ thấy được âm giọng của cô có hơi khác đi, có hơi rung và nói hơi nhanh.

Chờ đợi được một phút thì cánh cửa mở ra, Dạ Hạo Hiên đứng ở cửa nhìn Trình An Nhã.

Trên người anh vẫn là chiếc quần âu cùng chiếc áo sơ mi trắng nhưng bị hở vài cúc áo, quần áo có vẻ sộc xệch không gọn gàng như tác phong thường ngày. Gương mặt anh khi nhìn Trình An Nhã vừa mang theo cảm xúc bối rối, vừa không biết nên làm thế nào.

Tiếng khóc vẫn vang lên đều đặn, nghe vừa oan ức vừa tủi nhục giống như rằng cô ả đã thật sự bị nhục mạ thể xác.

Anh... Dạ Hạo Hiên biết sự việc gì đang diễn ra, lúc đầu quả thật có hơi giật mình và lúng túng mặc dù bản thân chẳng làm gì và cũng chẳng hề biết chuyện gì.

Nhưng điều này làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến cách nhìn của Trình An Nhã đối với anh và cả mối quan hệ này.

"Cho em vào trong nhé!"

Trình An Nhã mỉm cười nhẹ, thoạt đầu cô quả thật không vui và rất khó chịu nhưng bình tĩnh lại một chút và quan sát Dạ Hạo Hiên rồi cô mới điềm tĩnh hơn.

Được! Dạ Hạo Hiên không chần chừ suy nghĩ gì mà nhanh chóng đồng bước vào phòng, đứng nép sang một bên để Trình An Nhã vào.

Vào phòng cô nhìn thấy Vy Vy đang nâm trên ngồi co người trên giường với chiếc váy ngủ sộc xệch, gương mặt đẫm lệ khóc đến đáng thương.

"Chị... Em xin lỗi, là lỗi của em... em đã lơ là không ăn mặc kín đáo khi ở đây... hức... hức... em thật sự xin lỗi, em dù sao cũng đã từng lầm lỡ vậy nên không cần anh ấy chịu trách nhiệm. Chị chịu thu nhận cưu mang em em đã rất biết ơn, vậy nên đừng vì em mà hai người cãi nhau." Vy Vy vừa nức nở tiếng khóc vừa nói.

Những câu nói này của cô ta chẳng khác nào đang đổ mọi tội lỗi lên người Dạ Hạo Hiên và buộc anh phải chịu trách nhiệm với cuộc đời của cô ta.

Hơn thế nữa cô ta còn đâm chọt lời nói, như thể bảo rằng bản thân đã từng chịu nhiều khổ đau vậy nên thêm một lần cũng chẳng có xá là chi, gán cho Trình An Nhã với cái tính cách không hiểu chuyện và vô lý.

"Im miệng và rời khỏi giường ngay trước khi tôi động tay với cô!" Trình An Nhã không hề khách sáo mà nói thẳng.

Cô vốn dĩ chỉ muốn sống những ngày tháng vui vẻ yên bình, không muốn tranh chấp cãi vã với bất kì ai. Nhưng khi xảy ra sự việc này cô chỉ đành gồng cố lên mà nhanh chóng xử lý.

Chị...Vy Vy có hơi giật mình.

Với sự hiểu biết của cô ta về Trình An Nhã thì đáng nhẽ ra lúc này Trình An Nhã phải trở nên yếu ớt khóc lóc rồi cãi nhau chất vấn với Dạ Hạo Hiên nhưng không ngờ An Nhã lại có vẻ tin tưởng Dạ Hạo Hiên.

"Thật không hiểu sao cô có thế sử dụng cái thủ đoạn cũ rích này để chia rẽ mối quan hệ của chúng tôi, Vy Vy có lẽ cô đã tìm hiểu chưa kĩ về tôi và anh ấy lẫn sự hình thành của mối quan hệ này.

Mời cô đi khỏi đây, tôi không muốn chứa chấp kẻ ăn cháo đá bát như cô tại căn nhà và căn phòng này, thật bỉ ối và dơ bấn.

Tôi cảm thấy bản thân quá ngu ngốc và dễ tin người nên mới dẫn sói vào nhà như thế này

"Vy Vy nghe xong liền tức tối đến đỏ cả mặt, nghẹn họng chẳng nói nên câu gì. Chỉ đành rời xuống giường vội vàng kéo áo sau đó chạy khỏi phòng thật nhanh. Ngay khi Vy Vy vừa rời đi thì Trình An Nhã liền lập tức đi đến ôm chầm lấy Dạ Hạo Hiên."Hiên, chúng ta kết hôn điEm đây là... Dạ Hạo Hiên có hơi bất ngờ, anh chưa kịp hoàn hồn với những lời nói răn đe tiểu trà xanh kia mà giờ đây tin vui lại ập đến bất ngờ khiến anh không kịp phản ứng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!