Dạ Hạo Hiên vừa về tới nhà, công việc hôm nay khá nhiều lại duy chuyển nhiều nơi để đi đàm phán cùng khách hàng.
Lúc này định lên lầu thì thấy Vy Vy mặc một chiếc váy ngủ hở hang gợi cảm từ trên lầu đi xuống, bộ đồ ngủ màu đỏ cùng với họa tiết ren mỏng.
Dạng áo hai dây, váy chỉ ngắn tới đùi nhìn thì khi3u gợi vô cùng nhưng với anh thì cả trăm ngàn người con gái dù cho có c ởi trần đứng trước mặt thì anh vẫn không động lòng, anh chỉ động lòng trước mỗi Trình An Nhã thôi.
Trình An Nhã không cần làm gì, không cần ăn mặc s3xy quyến rũ nhưng anh vẫn có thể đổ gục ngay.
Khẽ nhíu mày lại nhìn cô ta, anh chẳng để ý mà đi nhanh lên vừa chuẩn bị đi ngang qua thì Vy Vy lại kéo tay anh lại.
-
"Hạo Hiên anh về rồi, có mệt không?"
-
"Liên quan gì đến cô?" câu nói đi kèm hành động, anh hất tay Vy Vy ra khỏi người mình.
Lực không mạnh cũng không nhẹ, vừa phải nhưng cũng khiến cô ta phải mất chút thăng bằng mà lui về sau một bước.
-
"Em chỉ muốn quan tâm anh mà thôi, bây giờ đã là 12giờ anh về muộn như thế ắt hẳn là mệt lắm. Chị Nhã thì không cùng em nhờ, chị ấy có lẽ đã mệt rồi nên đã nghĩ ngơi từ sớm" Câu nói này của cô ta thì ý tứ quá rõ ràng, kẻ ngu mới không hiểu được câu nói ấy.
Cô ta chẳng phải đang nói bản thân đang rất quan tâm Dạ Hạo Hiên, cố gắng đợi anh đi làm về.
Sợ anh mệt còn hỏi thăm tình hình, còn Trình An Nhã thì lại không quan tâm gì đến sức khỏe hay công việc của Dạ Hạo Hiên mà một mình đi ngủ sớm.
Ý tứ bảo rằng cô ta là người sứng đáng được đứng bênh cạnh Dạ Hạo Hiên hơn là Trình An Nhã.
Dạ Hạo Hiên không phải kẻ ngu, anh hiểu được câu nói của ả.
Nhưng điều anh quan tâm nhất trong câu nói của Vy Vy chính là
"Trình An Nhã mệt nên nghĩ ngơi sớm".
Bảo bối của anh mệt sao?
Anh liền cau mày lo lắng, không thèm nhìn lấy Vy Vy một cái nào nữa mà đi thẳng lên lầu.
Vào phòng ngủ của Trình An Nhã một cách nhẹ nhàng từ tốn và vô cùng thuần thục.
Vào đến cạnh giường ngủ của cô, anh ngồi bênh mép giường nhìn cô.
Đưa tay lên trán cô nhẹ nhàng, cảm giác xem có nóng không, nhiệt độ có biến đổi bất thường không.
Lúc này Trình An Nhã đột nhiên lim dim mắt từ từ mở ra.
- Anh về rồi sao? Cô chống tay xuống giường rồi ngồi dậy sau đó dụi dụi mắt hỏi.
-
"Ừm, nghe bảo em mệt nên nghĩ ngơi sớm. Em không khỏe chỗ nào sao? Đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe nhé?" Anh nắm lấy tay cô mà bảo.
Trình An Nhã trước đây từng chịu ám ảnh tâm lý và thể xác bị giày vò cộng thêm việc cô cũng rất mỏng manh, luôn được bao bọc trong sự cưng chiều của bố mẹ nên sức khỏe của cô cũng thuộc dạng tầm trung.
-
"Em không sao, chỉ là trời lạnh nên buồn ngủ một chút thôi" Cô lắc lắc đầu, quả thật là như vậy, trời lạnh do hiu hiu thổi vào mắt khiến con người ta cảm giác có chút mệt mỏi và chỉ nghĩ đến việc leo lên giường đánh một giấc no say.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!