\
- Vậy Lâm tổng, tôi là nhân viên tổ nào ạ?
Nguyệt Nhi thấy Lâm Ngạo Thiên không lên tiếng gì nên đành cất tiếng hỏi.
\
- Cô ngồi đó đi, làm thư kí!
Giọng nói trầm trầm vang lên, nhưng lại quyền uy mang tính chất mệnh lệnh cấm cãi.
\
- Dạ vâng! Lâm tổng cần gì để tôi làm ạ.
\
- Cô ngồi yên đó là được.
\
- Dạ.
Nguyệt Nhi cảm giác như mình đang ở kho đông lạnh vậy. Không hổ danh là Lâm Ngạo Thiên tàn khốc, thật lòng cô có chút sợ hãi.
Ngồi ở vị trí thư kí quá là nhàn dỗi, Nguyệt Nhi cô chẳng có gì để làm cả. Chán quá cô đi đọc truyện online.
Một lúc sau, phòng làm việc rơi vào trạng thái yên tĩnh, chỉ có thể nghe thây tiếng thở. Giữa lúc đó có một tiếng khóc thút thít.
Lâm Ngạo Thiên nhíu mày, chuyển tầm mắt sang cô gái nhỏ đang ngồi trước màn hình máy tính. Khoé mắt cô ngấn nước, tiếng sụt sịt vang lên.
Hắn lo lắng bước tới chỗ cô:
\
- Em làm gì vậy?
\
- Ơ ơ, Lâm tổng!
Nguyệt Nhi vội vã tắt màn hình máy tính lại. Lâm Ngạo Thiên có vẻ mất kiên nhẫn:
\
- Tôi hỏi tại sao em lại khóc?
\
- Tôi...
"Chết rồi, vừa nãy mình đọc truyện đến đoạn cảm động quá nên khóc. Nói ta anh ta sẽ đuổi việc mình mất."
\
- À... có bụi bay vào mắt. Đúng rồi, là vậy đó!
Vội bịa đặt ra một lí do hoang đường, Nguyệt Nhi nói. Nhưng vẫn chẳng giấu nổi Lâm Ngạo Thiên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!