Chương 42: Bí mật

Lúc này, Phó Vũ Hàn đang vội lái xe tìm Trần Băng. Còn cô thì đang ngồi bơ vơ bên một bờ hồ. Cũng có nhiều lần cô nghĩ quẩn, định nhảy xuống. Nhưng rồi cô lại suy nghĩ:

"Tại sao chỉ vì thất tình mà lại phải chết. Thật không đáng Không có người này thì sẽ có người khác. Tuy mình và Vũ Hàn thật lòng yêu nhau. Nhưng lại không có duyên với nhau. Tại sao ông trời lại muốn trêu ghẹo con người như vậy chứ? Tại sao?"

Cô vừa khóc vừa nghĩ

Cũng đã gần 10 giờ đêm rồi. Cô đơn, thất vọng, đau khổ. Những thứ này cứ bao vây lấy cô làm cô thật sự rất khó chịu. Muốn tìm người để tâm sự cũng khó đến vậy sao? Cô chợt nhớ đến Lâm Mẫn Nhi.

Định gọi điện cho cô nhưng vì sợ đã khuya nên còn làm phiền nên thôi

Nhưng rồi cô lại cầm lấy chiếc điện thoại trong tay. Lấy hết can đảm để gọi điện cho Lâm Mẫn Nhi. Bên đầu dây kia trả lời với giọng đầy sự ấm áp:

Alo

"Mẫn Nhi à, cậu đa ngủ chưa?"

"Là Trần Băng à, Mẫn Nhu vừa mới ngủ. Cô tìm cô ấy có chuyện gì không?"

Trả lời điện thoại của cô không phải là Lâm Mẫn Nhi mà là Phong Vĩnh Kỳ. Cô cảm thấy thật ngại vì đã làm phiền nên nói:

"Thật ngại quá, đã tối rồi còn làm phiền cậu ấy. Thật ra cũng không có gì quan trọng. Xin lỗi hai người nha"

Không sao

"Tôi... tôi tắt máy đây. Ngủ ngon"

Nói rồi, cô tắt máy rồi một mình ngắm nhìn dòng nước đang lằng lặng chảy, không gian thật yên tỉnh.

Lâm Mẫn Nhi chợt tỉnh giấc hỏi Phong Vĩnh Kỳ:

"Là ai gọi cho em vậy?"

Là Trần Băng

"Trần Băng? Tối rồi sao cậu ấy còn gọi? Không lẽ đã xảy ra chuyện gì?"

Nói rồi, cô chòm đến lấy chiếc điện thoại trên bàn gọi ngay cho Trần Băng. Nghe tiếng điện thoại reo, cô nhanh chóng lấy ra xem là ai, là Lâm Mẫn Nhu đang gọi cho cô. Cô đang phân vân: nên nghe máy hay không.

Bấm vào nút xanh trên màn hình rồi trả lời:

"Alo, Trần Băng cậu có chuyện gì đúng không?"

Lâm Mẫn Nhi hỏi với giọng tràn đầy sự lo lắng

"Mẫn Nhi, Vũ Hàn anh ta.... anh ta....."

Trần Băng vừa khóc vừa nói không nên lời

"Vũ Hàn cậu ta làm sao? Cậu mau nói đi"

"Anh ta phản bội mình"

"Cái gì? Không thể nào? Vũ Hàn không thể phản bội cậu. Là cậu nghe ai nói vậy?"

"Không phải là mình nghe nói. Là chính mắt mình nhìn thấy"

Cậu đang ở đâu?

"Mình đang ở một bờ hồ. Gần với quán nước chúng ta hay hẹn nhau"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!