Chương 28: Ác giả, ác báo (2)

Sau khi gọi Phong Tiểu Vân xong, anh nhanh chóng quay lại phòng. Cô nói với anh:

"Tôi đã gọi Tiểu Vân đến rồi"

"Cảm ơn anh! Nếu anh cảm thấy không phiền, xin anh hãy vào nhà tắm ở trong. Khi nào tôi gọi thì anh hãy ra đây"

Em định làm gì hả?

"Có lẽ đây là yêu cầu cuối cùng của tôi. Xin anh hãy làm theo"

Khi nghe cô nói vậy, anh cảm thấy rất nghi ngờ. Dự cảm có chuyện gì đó không hay

15

"sau Phong Tiểu Vân đến. Cô ta nghênh mặt bước vào" Hừ.. hừ.. Lâm Mẫn Nhi, cô tỉnh lại đi Cô đến rồi ư? Thật ra tôi cũng chẳng muốn đến đây làm gì. Nhưng bây giờ tôi đến là để nố cho cô biết lí do tại sao cô sắp chết Thì ra là cô đã hại tôi Phải "

Trốn trong nhà tắm, anh không tin những gì mình vừa nghe được. Anh rất muốn chạy ra ngoài để hỏi thẳng Phong Tiểu Vân lí do tại sao cô ta lại thảm hại Lâm Mẫn Nhi. Nhưng anh lại càng không thể ra vì như vậy sẽ làm hư kế hoạch của Mẫn Nhi.

Anh đành tiếp tục ở lại nhà tắm, nghe tiếp cuộc nói chuyện của hai người

"Lâm Mẫn Nhi, tranh giành với tôi sẽ không có kết cuộc tốt. Từ đầu tôi đã nhắc nhở nhưng cô lại không nghe. Hậu quả bây giờ, cô tự gánh lấy"

"Lâm Mẫn Nhi tôi từ trước đến giờ đều rất minh bạch. Cho dù chết cũng phải chết một cách minh bạch. Trước khi chết, tôi muốn biết lí do tại sao mình lại chết"

Nghe cô nói vậy, cô ta tiến lại gần chiếc bàn bên cạnh giường cô. Tay cầm lấy chiếc hộp vuông kế bên, giọng nói ma quỷ của cô ta vang lên:

"Cô cảm thấy món quà này tôi tặng cô như thế nào?"

Thì ra là nó

"Phải. Trong chiếc hộp này có tẩm một chiếc kim độc. Khi cô mở hộp ra, chiếc kim cùng lúc đó sẽ được bắn vào người cô khiến cô trở tay cũng không kịp"

"Nhưng cô yên tâm, sau khi cô chết, tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt cho anh Vĩnh Kỳ. Tôi sẽ khiến cho anh ấy cảm thấy tôi mới là người xứng đáng làm vợ của anh ấy"

Cô ta nói tiếp với giọng ma quỷ

Nghe cô ta nói vậy, Lâm Mẫn Nhi từ từ ngồi dậy. Cô ta liếc nhìn với ánh mắt đầy khinh bỉ:

"Sao hả, trước khi chết định viết di chúc nhường chồng cho tôi sao?"

Nghe thấy câu này của cô ta, Lâm Mẫn Nhi cười với thái độ xem thường

"Đã mấy ngày rồi không ngồi dậy. Bây giờ thật sự không ngồi nổi nữa!"

"Cô... cô thật sự không sao?"

Cô ta như không tin vào mắt mình, cô ta cứ nghĩ Lâm Mẫn Nhi sắp chết

"Người như tôi sao có thể chết sớm như vậy được"

"À mà, Phong Vĩnh Kỳ. Anh ở trong nhà tắm cũng lâu lắm rồi. Anh mau ra đây đi."

Phong Tiểu Vân mặt xanh hết cả lên. Cô ta không ngờ những lời độc ác lúc nãy cô ta nói đã được Phong Vĩnh Kỳ nghe hết tất cả.

Anh bước ra từ nhà tắm với khuôn mặt giận dữ.

Anh nhìn Phong Tiểu Vâm với ánh mắt muốn giết cô ta ngay lập tức. Thấy hai người họ trong hoàn cảnh như vậy, Lâm Mẫn Nhi nở một nụ cười.

Nhưng nụ cười này chính cô cũng không biết là đang vui hay đang buồn

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!